Chuyện hoàng hôn.

Cả mùa hè năm trước mình đã dành thời gian ngồi trên sân thượng mỗi buổi chiều tối để ngắm hoàng hôn. Từ lúc mặt trời còn những tia sáng vàng nhẹ xung quanh đến khi nó dần mất đi ánh sáng, chuyển sang màu đỏ hồng, vẫn đầy đặn và trọn vẹn như thế, nó dần dần khuất sau những cây cau thẳng vút lên bầu trời, khuất sau những rặng tre già trải dài chạy khắp triền đê, cuối cùng biến mất dưới đường chân trời phía xa. Đông qua xuân đến, hoàng hôn đổi khác. Một ngày tháng 2 hơi chút nắng ấm, mình lại tìm đến chỗ ngồi quen thuộc trên sân thượng. Ngắm nhìn từ lúc mặt trời đỏ đỏ đang ở trên cao, rồi chậm chậm phai màu đi len lỏi vào những đám mây xám và biến mất thầm lặng để nhường chỗ lại cho bóng đêm đang dần buông xuống. Mùa này gió lạnh lắm, lá cây xào xạc những âm thanh thì thầm như chào tạm biệt mặt trời hôm nay. Thế rồi chu trình của hoàng hôn cũng kết thúc. Đối với một số thứ, kết thúc là điều tất yếu, nếu nó đã đến rồi thì ngắm nhìn và tận hưởng là điều duy nhất mình ...