Chuyện ngày mưa.
Thời gian gần đây mình mới biết đến một trạng thái tâm lý được gọi là "đóng băng cảm xúc", giống như kiểu mình không vui, không buồn, không kỳ vọng cũng không thất vọng về bất cứ việc gì cả. Cuộc sống cứ như một vòng tuần hoàn không có gì thay đổi. Đôi khi muốn thoát ra khỏi tình trạng này để lấy động lực tiến về phía trước, nhưng giống như bản thân mình đang tự kéo mình rơi xuống vậy, mặc dù mình biết mình đang ở đâu, đang làm gì nhưng mình lại không hành động mà mặc mọi thứ tiếp diễn. Câu nói gần đây nhất mà mình hay nói cùng bạn bè là "kệ cuộc đời", kiểu buông xuôi như thế này mình chưa bao giờ gặp phải ở chính mình. Thế nên mình biết mình đang lạc lối.
Mình vốn là một người hay suy nghĩ và đặc biệt là suy nghĩ tiêu cực, do vậy khi rơi vào trạng thái này mình có tâm sự với người bạn thân nhưng người bạn của mình cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả. Rồi mình quyết định tạm dừng mọi thứ, không suy nghĩ gì thêm, nhìn lại sâu vào trong tâm và hỏi bản thân là "mày đang như thế nào". Mình còn nhớ chị Lê Cát Trọng Lý từng tâm sự rằng phải tìm hiểu xem là ở bên trong nội tâm mình nó như thế nào trước tiên, phải hiểu cơ chế của nó vì công việc để mà làm việc với chính những tiêu cực của mình nó kinh khủng lắm, nó rất là mệt.
Dịp nghỉ lễ dài này mình có đọc lại Harry Potter, mình rất thích hình ảnh phượng hoàng Fawkes, thầy Dumbledore nói rằng "khi nào tới số chết thì phượng hoàng bừng cháy lên để rồi lại được tái sinh từ đống tro tàn của chính mình". Mình không chắc trạng thái này sẽ đưa mình đến đâu, nhưng mình nghĩ rằng dừng lại cũng tốt, mặc kệ thế giới ngoài kia đang xoay vần ra sao, mọi người đã đạt được những thành quả nào. Tập trung vào tìm hiểu chính mình trước hết, hiểu được con đường mình nên đi thì mới biết phải đi như thế nào. Rơi xuống tận cùng của đáy vực rồi, có lẽ buộc mình sẽ phải hành động để tự giải thoát.
Mưa gió lạnh lẽo, phù hợp ẩn mình đi.
Mình vốn là một người hay suy nghĩ và đặc biệt là suy nghĩ tiêu cực, do vậy khi rơi vào trạng thái này mình có tâm sự với người bạn thân nhưng người bạn của mình cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả. Rồi mình quyết định tạm dừng mọi thứ, không suy nghĩ gì thêm, nhìn lại sâu vào trong tâm và hỏi bản thân là "mày đang như thế nào". Mình còn nhớ chị Lê Cát Trọng Lý từng tâm sự rằng phải tìm hiểu xem là ở bên trong nội tâm mình nó như thế nào trước tiên, phải hiểu cơ chế của nó vì công việc để mà làm việc với chính những tiêu cực của mình nó kinh khủng lắm, nó rất là mệt.
Dịp nghỉ lễ dài này mình có đọc lại Harry Potter, mình rất thích hình ảnh phượng hoàng Fawkes, thầy Dumbledore nói rằng "khi nào tới số chết thì phượng hoàng bừng cháy lên để rồi lại được tái sinh từ đống tro tàn của chính mình". Mình không chắc trạng thái này sẽ đưa mình đến đâu, nhưng mình nghĩ rằng dừng lại cũng tốt, mặc kệ thế giới ngoài kia đang xoay vần ra sao, mọi người đã đạt được những thành quả nào. Tập trung vào tìm hiểu chính mình trước hết, hiểu được con đường mình nên đi thì mới biết phải đi như thế nào. Rơi xuống tận cùng của đáy vực rồi, có lẽ buộc mình sẽ phải hành động để tự giải thoát.
Mưa gió lạnh lẽo, phù hợp ẩn mình đi.