Chuyện khung trời riêng của mỗi người.

Có một câu hỏi bình thường năm nào mọi người cũng sẽ hỏi, đó là: "bao giờ phải lên Hà Nội?", năm nay câu hỏi này thật khó trả lời, mình không biết phải đáp lại như thế nào mới đúng. Vì mình được nghỉ vô thời hạn: ra trường và chưa tìm được việc làm. 

Tết này mình đã vác một balo sách vở về với ý định sẽ học và đọc. Tuy nhiên kế hoạch của mình phá sản hoàn toàn vì mình chẳng thể tập trung nổi. Mình rồi sẽ làm gì tiếp theo sau năm mới này? Bản thân cũng chẳng rõ nữa. Thế rồi những ngày Tết mình gặp lại bạn bè, chúng mình giống nhau, đều đang nghĩ về con đường phía trước, đứa còn đang học thì lo lắng học để ra trường đúng hạn, đứa đi thực tập thì lo lắng tìm chỗ thực tập, đứa phải đi làm thì lo lắng tìm công việc. Chúng mình 22 tuổi, cứ nghĩ ngồi bên nhau sẽ vẫn là những đứa trẻ vô lo, thế nhưng chẳng thể nào không nghĩ nữa. Phải trưởng thành rồi!

Mình có một thằng bạn thân vừa học vừa làm bên Nhật, kể từ ngày nó sang đó, năm nào nó không về ăn Tết, nhóm bạn mình lại đến nhà chơi và thăm bố mẹ nó. Năm nay mẹ nó có nói, nó ở xa như thế buộc phải học cách trưởng thành trước bọn mình. Thật ra mình luôn cho rằng trưởng thành là điều mà ai cũng sẽ phải trải qua và chúng mình dù sống ở đâu cũng đều đang học cách lớn lên. Thế nhưng mình không hề nghĩ đến, môi trường khác nhau sẽ có những cách khác nhau để ép chúng ta phải trưởng thành. Rồi mình chợt nhớ lại những ngày nó gọi điện thoại và nói với mình rằng nó mệt mỏi lắm, liệu nó có nên từ bỏ để trở về không. Vì không thể hiểu những gì nó đang trải qua nên mình chỉ có thể nói suy nghĩ kĩ đi sau đó hãy quyết định, cuối cùng sau nhiều lần như thế, nó vẫn ở lại Nhật, vẫn nỗ lực sống và làm việc mỗi ngày. Hiện tại mình bỗng hiểu ra, thực ra sâu thẳm bên trong mỗi chúng mình đều sẽ sợ hãi thực tại, sợ phải trưởng thành, nhưng không thể bỏ cuộc. Điều chúng mình muốn là tìm ra khung trời nơi mình thuộc về, cho đến lúc làm được điều đó, chúng mình không cho phép bản thân dừng chân và gục ngã

Trước khi sang Nhật nó hứa với mình khi trở về sẽ mua chuông gió làm quà, năm kia về nước nó chưa mua được vì thời gian đó là mùa đông mà chuông gió thì chỉ bán vào mùa hè. Thế nên mình luôn nói đùa rằng đợi khi nào mua được chuông gió thì hãy về :)). Nhưng điều mình mong đó là tất cả sẽ cùng cố gắng. 

Năm 2020 tới rồi. Hết Tết. Mình chưa xác định ngày trở lại Hà Nội, thế nhưng dù là ở đâu có lẽ mình vẫn sẽ tiếp tục học tập, đọc thêm những cuốn sách mới và dành thời gian tự hỏi bản thân mình nên đi về khung trời nào. Bất kể ra sao, mình biết chúng ta đều đang nỗ lực đi về phía trước,  chúc cho mỗi chúng mình đều tìm được đường và bay về khung trời thuộc về bản thân nhé ^^. 





Popular posts from this blog

[Dịch] Sống cuộc đời bạn muốn.

Chữ “Tình Thân” trong những câu chuyện của Mặc Bảo Phi Bảo

Cửu biệt trùng phùng - Dĩ Diên Vi Định...