Chuyện về những điều chỉ trường đời mới có thể dạy bạn.
Trường học dạy mình tri thức nhưng trường đời dạy mình trưởng thành.
Trước khi vào Đại học mình thề thốt với bản thân hàng trăm lần là lên Đại học nhất định sẽ đi làm thêm để có tiền tiết kiệm. Tuy nhiên khi vào năm nhất mình quá bỡ ngỡ và quá lười biếng nên chẳng làm gì cả, ngay cả tham gia câu lạc bộ ở trường cũng không. Sau đó mãi đến năm 3 mình mới bắt đầu dần dần đi tìm hiểu về các hoạt động khác ngoài học và ở nhà.
Lúc đầu mình được bạn giới thiệu tham gia vào dự án Tắt đèn bật ý tưởng năm 2018, với slogan của dự án là hạn chế sử dụng đồ nhựa, lúc đó mình đã đi và nhận ra bản thân có bao nhiêu ù lì. Trong khi các bạn trẻ hiện nay đang năng động hòa mình vào thế giới chung, thì mình vẫn đang ở nhà nghĩ xem nay ăn gì. Thời gian tham gia dự án mình đã học cách trưởng thành hơn một chút, lần đầu tiên tự đi xe máy một mình từ bên này thành phố đến bên kia thành phố mặc dù không biết đường nhưng vẫn can đảm lái xe bon bon đi tìm, rồi học được từ một bạn nữ bằng tuổi mình rằng tự tin làm con người ta trở nên chuyên nghiệp và xinh đẹp hơn, học cách viết mail gửi cho người khác cần gồm những nội dung gì, lời văn trong đó phải viết ra sao... Hết dự án này cũng coi như mình chập chững bước ra khỏi tổ nhiều hơn nhưng chẳng bao lâu mình lại trở về trạng thái làm tổ trong nhà không đi đâu nữa.
Trước khi vào Đại học mình thề thốt với bản thân hàng trăm lần là lên Đại học nhất định sẽ đi làm thêm để có tiền tiết kiệm. Tuy nhiên khi vào năm nhất mình quá bỡ ngỡ và quá lười biếng nên chẳng làm gì cả, ngay cả tham gia câu lạc bộ ở trường cũng không. Sau đó mãi đến năm 3 mình mới bắt đầu dần dần đi tìm hiểu về các hoạt động khác ngoài học và ở nhà.
Lúc đầu mình được bạn giới thiệu tham gia vào dự án Tắt đèn bật ý tưởng năm 2018, với slogan của dự án là hạn chế sử dụng đồ nhựa, lúc đó mình đã đi và nhận ra bản thân có bao nhiêu ù lì. Trong khi các bạn trẻ hiện nay đang năng động hòa mình vào thế giới chung, thì mình vẫn đang ở nhà nghĩ xem nay ăn gì. Thời gian tham gia dự án mình đã học cách trưởng thành hơn một chút, lần đầu tiên tự đi xe máy một mình từ bên này thành phố đến bên kia thành phố mặc dù không biết đường nhưng vẫn can đảm lái xe bon bon đi tìm, rồi học được từ một bạn nữ bằng tuổi mình rằng tự tin làm con người ta trở nên chuyên nghiệp và xinh đẹp hơn, học cách viết mail gửi cho người khác cần gồm những nội dung gì, lời văn trong đó phải viết ra sao... Hết dự án này cũng coi như mình chập chững bước ra khỏi tổ nhiều hơn nhưng chẳng bao lâu mình lại trở về trạng thái làm tổ trong nhà không đi đâu nữa.
Đến năm 4 mình mới thực sự bắt đầu đi làm thêm. Như mình nói thì khi bắt đầu làm một việc gì đó mình luôn cảm thấy rất khó khăn để vượt qua, xong trong đầu luôn chầu chực tâm trí bỏ cuộc, thôi đừng làm nữa. Cũng may vì cuộc sống này còn rất nhiều người tốt, họ đã kiên nhẫn dạy mình nhiều những đạo lý mà trường học không thể dạy mình. Cô bé sinh năm 2001 đã đi làm được 02 năm do em lựa chọn không vào Đại học. Con bé hiểu chuyện nhưng cũng ngang bướng như thế đã dành cả tiếng đồng hồ để chỉ cho mình nên lựa chọn nơi làm việc và cách làm việc như thế nào. Con bé nói với mình là lúc mới đi làm nó hay cáu và cãi lại người khác lắm, nó chẳng sợ ai cả, thích là sẽ biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài luôn, sau này đi làm lâu mới hiểu có những thứ dù không sai cũng phải xin lỗi, có những điều người khác không cầm tay chỉ việc mà mình phải tự quan sát và phải chấp nhận rằng luôn có những người không thích mình nhưng mình nhất định không được ghét họ. Rồi con bé còn nói với mình rằng dù như thế nào, dù chị có đang xảy ra chuyện gì, trong công việc nhất định phải hoàn thành chỉn chu nghĩa vụ của mình, đừng để người ghét mình có cơ hội bới móc ra chuyện gì mà nói. Thực ra những người dễ bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài như em lại là những người có tính cách dễ thân thiết với người khác nhất. Mình và em đã thân nhau từ đó. Thế rồi việc đi làm thêm khiến mình hiểu ra nhiều thứ, mặc dù nó không phải là công việc sau này mình sẽ theo đến cùng nhưng chính nó dạy cho mình nhiều bài học. Giống như bài học của một vị khách lạ lúc nửa đêm ngồi ở quán, khi thấy hai chị em đang quét dọn bàn thì vị khách này bỗng nói, các em đi làm hãy cứ mang tư tưởng hết mình với công việc, thì sau này khi làm bất cứ việc gì khác các em cũng sẽ cảm thấy trân trọng và không nuối tiếc.
Trường đời còn dạy mình một bài học mà mình nhớ mãi không quên. Một bài học đến từ chị chủ quán photo ở quê, là luôn nghĩ cho người khác. Ngày đó mình 14 tuổi, lần đầu đi in ảnh thần tượng với nhỏ hàng xóm. Hôm đó là chiều tối khi hai đứa vừa đi học về mới dắt nhau đi in, bạn cùng lớp của nhỏ hàng xóm có nhờ và dặn rằng nhớ chọn ảnh nào đẹp đẹp của Yoona. Trời cũng tối rồi mà mình thì muốn về nhanh nên quay sang bảo bạn là "mày cứ chọn bừa một cái nào được được của Yoona ấy", chị chủ nói với mình "nhỏ này hay nhỉ, in dùm bạn thì phải chọn cái nào đẹp chứ sao lại chọn bừa", mình xấu hổ liền nói đỡ là ảnh nào bạn em lưu về cũng đã đẹp rồi mà chị. Thực ra hồi đấy vẫn còn ngu dốt, ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân nên ngụy biện thế chứ có biết nghĩ cho ai đâu. Trưởng thành hơn một chút mới hiểu nghĩ cho người khác là như thế nào. Có thể đó là lúc đi cầu thang bộ gặp một bạn xách rất nhiều đồ mà cùng lên tầng 6 với mình thì mở lời xách dùm rồi hai đứa vừa đi vừa nói chuyện. Hoặc là làm cho người khác cái gì thì cũng phải có suy nghĩ làm việc đó giống như đang làm cho chính mình. Nói chung không thể hoàn hảo mọi đường nhưng mình sẽ cố gắng hơn.
Dạo này gặp được nhiều người tốt nên nhìn cuộc đời vẫn xanh lắm, dù chẳng phải không gặp màu xám nhưng cứ phải tự cười với mình trước, chú Johnny Trí Nguyễn nói rồi mà, đại loại là: người khác, vật khác có làm mình đau hay không phụ thuộc vào việc mình có cho phép nó làm đau mình hay không, mình là chủ thể của vạn vật, mình có quyền lựa chọn chấp nhận hoặc từ chối nỗi đau.
Trường đời còn dạy mình một bài học mà mình nhớ mãi không quên. Một bài học đến từ chị chủ quán photo ở quê, là luôn nghĩ cho người khác. Ngày đó mình 14 tuổi, lần đầu đi in ảnh thần tượng với nhỏ hàng xóm. Hôm đó là chiều tối khi hai đứa vừa đi học về mới dắt nhau đi in, bạn cùng lớp của nhỏ hàng xóm có nhờ và dặn rằng nhớ chọn ảnh nào đẹp đẹp của Yoona. Trời cũng tối rồi mà mình thì muốn về nhanh nên quay sang bảo bạn là "mày cứ chọn bừa một cái nào được được của Yoona ấy", chị chủ nói với mình "nhỏ này hay nhỉ, in dùm bạn thì phải chọn cái nào đẹp chứ sao lại chọn bừa", mình xấu hổ liền nói đỡ là ảnh nào bạn em lưu về cũng đã đẹp rồi mà chị. Thực ra hồi đấy vẫn còn ngu dốt, ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân nên ngụy biện thế chứ có biết nghĩ cho ai đâu. Trưởng thành hơn một chút mới hiểu nghĩ cho người khác là như thế nào. Có thể đó là lúc đi cầu thang bộ gặp một bạn xách rất nhiều đồ mà cùng lên tầng 6 với mình thì mở lời xách dùm rồi hai đứa vừa đi vừa nói chuyện. Hoặc là làm cho người khác cái gì thì cũng phải có suy nghĩ làm việc đó giống như đang làm cho chính mình. Nói chung không thể hoàn hảo mọi đường nhưng mình sẽ cố gắng hơn.
Dạo này gặp được nhiều người tốt nên nhìn cuộc đời vẫn xanh lắm, dù chẳng phải không gặp màu xám nhưng cứ phải tự cười với mình trước, chú Johnny Trí Nguyễn nói rồi mà, đại loại là: người khác, vật khác có làm mình đau hay không phụ thuộc vào việc mình có cho phép nó làm đau mình hay không, mình là chủ thể của vạn vật, mình có quyền lựa chọn chấp nhận hoặc từ chối nỗi đau.