Chuyện về một cuộc trò chuyện ngắn.
"- Kiểu tao lúc nào cũng có cảm giác bản thân làm chưa tới ý. Tao cũng không biết miêu tả rõ như thế nào.
- Kiểu nhiều khi thấy mình cứ nửa vời í. Đ biết ra sao. Nhưng mà thôi đành cố gắng để xem sao.
- Đột nhiên giai đoạn này tao chẳng biết phải làm gì ý. Chẳng biết mình muốn gì. Nên luôn tự nói là kệ cuộc đời. Cứ đi thôi đến đâu cũng được :))))
- Ừ haiz dạo này tao đang ôn ielts. Stress v~. Mà tao bị kiểu hay so sánh. Lúc nào cũng sợ mình không giỏi bằng người khác. Nhưng mà thôi mày ạ, giờ tao cũng đ lên fb nữa đời bình yên hẳn. Sống đúng với mình là được rồi.
- Ừm kiểu tao cũng thể. Thật ra nhiều khi tao cứ thấy tao không làm tới được cái kết như người ta. Nên tao lại đâm đầu đi để mong một cái gì đấy tốt hơn. Mặc dù tao không biết kết quả như thế nào. Nhưng mà suy nghĩ đi suy nghĩ lại thì đành bảo thôi. Đường mình mình đi. Người ta như thế nào thì kệ vậy.
- Đúng rồi á :)) chắc giờ ai cũng khủng hoảng 1/4 cuộc đời thôi. Dù nhiều khi đ biết sẽ đi đến đâu, bảo thôi đừng buồn nữa nhưng mà vẫn buồn v~ nhưng mà sau cùng bọn mình đều cố gắng rồi.
...
- Thôi cùng nhau cố gắng vậy :)))
- Ừm cố lên :))). Cảm ơn m và mong m cũng ổn.
- 💓"
- Ừm cố lên :))). Cảm ơn m và mong m cũng ổn.
- 💓"
Hóa ra, chẳng có ai thực sự thanh thản vô ưu vô lo cả. Đều là trong lòng có nỗi buồn, trong tâm có suy nghĩ. Nhưng vì không muốn ai biết nên đành im lặng.
4 năm sau nhìn lại, hi vọng chúng ta đều có thể cùng cười và cảm ơn những ngày tháng lạc lối, mông lung, mộng mị này.
Cảm ơn, bạn tôi.