[Review phim] 生活家 - Chuyên gia cuộc sống - My treasure.

Một bộ phim tình cảm gia đình, cuộc sống công việc, những con người bình thường với những câu chuyện nhỏ về sự chân thành, trung thực, nỗ lực và làm người. Đó là mẹ Khưu, Khưu Đông Na, Cố Phi, Trình Phàm Dương và Vương Sự Thành. Những con người đó tình cờ gặp gỡ, cùng nhau bổ sung những khuyết điểm của đối phương, cùng nhau tín nhiệm đối phương và đưa đối phương ra khỏi bóng tối của quá khứ cũng như khó khăn của hiện tại.


Mèo chân đen (Felis nigripes, 黑足猫)
"Nhìn bề ngoài thì dường như vô hại nhưng thực tế 
thì mỗi giây mỗi phút đều đang chuẩn bị trở thành
một cao thủ mèo" - Cố Phi.
"Mèo chân đen có lối sống đơn độc, 
ít tiếp xúc và thường sinh sống 
ở những nơi rất yên tĩnh để không ai quấy rầy. 
Tuy nhiên khi gặp nguy hiểm, 
chúng chống trả lại kẻ thù hết sức quyết liệt và dũng cảm."
- Nguồn Wikipedia 


1. Khưu Đông Na và Mẹ Khưu.

Mẹ Khưu là người mẹ đơn thân. Năm đó mang thai Đông Na được 06 tháng thì phát hiện chồng ngoại tình, bà kiên quyết ly hôn rồi một tay nuôi lớn Đông Na. Từ khi Đông Na còn nhỏ, bà luôn dùng sự lạc quan, hạnh phúc để nuôi dạy cô bé lớn khôn. Cũng chính vì muốn Đông Na mạnh khỏe an yên trưởng thành, bà nói dối cô bé là cha cô bé mất sớm và người cha đó là một người cha tốt. Đông Na luôn luôn tin điều đó và trở thành một cô bé thông minh, lanh lợi và hiểu chuyện từ rất sớm. Vì hai mẹ con sống trong nghèo khó từ nhỏ, nên Đông Na cũng như mẹ đều thích tiền, thích kiếm tiền, thích tiết kiệm tiền. Nhưng không vì thế mà họ thiếu đi những món quà những sự hưởng thụ cuộc sống đơn giản nhất, những ngày quan trọng như sinh nhật, lễ kỷ niệm gì đó họ đều dành những điều bất ngờ cho đối phương. Giống như ngày đó sinh nhật mẹ Khưu, Đông Na đã mua bánh kem tặng mẹ, đưa mẹ đi ăn nhà hàng rồi đưa mẹ đi xem phim ngoài rạp. Hay vào ngày Đông Na trúng tuyển vào một công ty kiểm toán lớn, mẹ Khưu đã làm bò bít tết "ngon hơn cả nhà hàng Tây" để chúc mừng cô. 

Mẹ Khưu với Đông Na chỉ giống nhau duy nhất một điểm đó là luôn lạc quan vươn lên những khó khăn trong cuộc sống, còn lại những điểm khác trong tính cách thì hoàn toàn không giống chút nào. Mẹ Khưu không được học nhiều, mà như mẹ Khưu nói thì mẹ là người không có văn hóa, thế nên những gì có thể làm là dùng hết sức mình có thể để bảo vệ con gái và luôn ủng hộ những quyết định của con. Khưu Đông Na với mẹ là duy nhất và mẹ với Khưu Đông Na cũng là duy nhất. Do vậy, mẹ Khưu luôn tìm việc làm gần công ty của Đông Na để tiện giúp đỡ cô khi cần, hay như ngày đó bị mất việc, Đông Na được Cố Phi giới thiệu sang một công ty khác, sếp công ty đó yêu cầu Đông Na chuyển đến trụ sở tại Bắc Kinh làm việc, cuối cùng cô đã từ chối, vì Thượng Hải có mẹ, Bắc Kinh thì không. 

Lần duy nhất hai mẹ con chiến tranh lạnh là lần người cha kia trở về để xin Đông Na hiến tủy cứu con gái của ông ta với người đàn bà nhân tình khi xưa. Khi biết ông ta quay lại chỉ vì cứu một người con khác thì Đông Na rất buồn và thất vọng thế nhưng cô vẫn làm việc thiện để không hổ thẹn với lương tâm và không phải gánh trên vai một mạng người. Mẹ Khưu ban đầu phản đối kịch liệt, nhưng cuối cùng vẫn là tôn trọng quyết định của Đông Na, để rồi ngày hiến tủy mẹ chỉ dám đứng ngoài cửa bệnh viện vì sợ nhìn thấy con gái sẽ khóc và ngăn cô lại, còn Đông Na khi nằm trên bàn mổ đã luôn cảm nhận được mẹ có lẽ đang ở rất gần cô và cô bỗng nhớ mẹ vô cùng. 




Mẹ Khưu là một người phụ nữ mạnh mẽ, lanh lợi và hiểu đúng sai, thế nên mẹ đã nuôi lớn một đứa con gái dũng cảm chân thành như Đông Na. Mẹ Khưu từng nói: Con người đúng là phức tạp nhưng ranh giới giữa người tốt và người xấu thì rất rõ ràng

Mẹ Khưu nhận xét về mỗi quan hệ của Đông Na với hai sếp của mình như sau: thái độ của Khưu Đông Na với Trình Phàm Dương chính là giống thái độ của nhân viên với sếp nhất, kiểu kính trọng sợ sệt, ngược lại thì thái độ của Đông Na với Cố Phi một chút cũng không giống nhân viên với sếp, vì Đông Na có tôn trọng Cố Phi nhưng lại không hề sợ anh. Vậy họ bắt đầu quen biết nhau như thế nào để có mối quan hệ thân thiết như hiện tại?

2. Khưu Đông Na và Cố Phi.

Mối nhân duyên của Khưu Đông Na và Cố Phi chính là nhờ sự dũng cảm, chân thành của Khưu Đông Na đổi lại. Vào năm Đông Na học năm hai đại học, Cố Phi đến trường giảng vài buổi, Đông Na vì ngưỡng mộ tài năng của Cố Phi nên tự mình tiến cử xin làm trợ lý của anh để học việc. Khi đó Cố Phi cho rằng người chủ động như vậy bình thường chỉ là thông minh lanh lợi chút mà thôi, chắc không có quá nhiều sự khác biệt, để rồi qua thử thách đầu tiên anh đặt ra cho cô, anh đã phải nhìn cô với ánh mắt khác, đứa bé này không đơn giản là thông minh lanh lợi bình thường. Cái cách mà cô phân tích trạng thái "rất tốt" của một người làm Cố Phi cũng phải thán phục mà cười "Chị ấy chắc là đi du học xa, em nhìn thấy chị ấy mang theo rất nhiều sách rất nhiều cây xanh, nên chị ấy phải là người rất yêu cuộc sống, với cả thực ra em cũng khá mạnh thế nhưng khi em nhất quyết đưa đồ cho chị ấy cũng không thành công, như vậy rõ ràng sức của chị ấy cũng không nhỏ, chị ấy mặc dù có tức giận nhưng không nổi cáu với em chứng minh tâm tình của chị ấy cũng vô cùng ổn định. Một người có cảm xúc ổn định, cơ thể, cuộc sống và các phương diện khác đều không tồi, như vậy còn không phải là rất tốt sao?". Thế rồi từ đó hai người cùng làm việc với nhau trong các dự án của Cố Phi. Cố Phi trở thành người thầy, trở thành lão đại đầu tiên của Khưu Đông Na. Và cũng có thể nói, từ đó Khưu Đông Na là người đầu tiên hiểu Cố Phi nhất, là người đã nói "Em tin rằng anh nói đến thì nhất định sẽ đến, em tin anh", người đầu tiên nói tin tưởng Cố Phi tuyệt đối, là người đã nói rằng "Anh có thể giao sau lưng của mình cho em". Cố Phi chính là người dẫn dắt Khưu Đông Na trong công việc, dạy cô phương pháp và cách thức làm việc hiệu quả, khi cô phạm sai lầm cũng là người trừng phạt cô gay gắt nhất, chính vì quá kỳ vọng nên cực kỳ thất vọng, để rồi không quên dạy cô những bài học mà bình thường mẹ không thể dạy, đó là "Rất nhiều những nguyên tắc công việc hoặc kiến thức xã hội mà mẹ em chưa dạy qua bao giờ, đại đa số đều là từ lúc quen anh đến giờ học được từ anh, có lẽ thành thói quen rồi nên đã coi anh như tiêu chuẩn vậy". Do đó sự nhận định của Cố Phi mà nói với Khưu Đông Na vô cùng quan trọng. 




Ngược lại, Khưu Đông Na trong mắt Cố Phi chính là kiểu người thông minh, nỗ lực và chân thật nhất. Hay qua lời Cố Phi kể lại với người khác thì Khưu Đông Na chính là hơi ngốc nhưng có thế tin tưởng. Tin tưởng đến nỗi anh có thể giao phía sau lưng của mình cho cô. Tin tưởng đến nỗi đuổi việc cô chẳng khác nào đánh vào mặt anh như anh nói "Người tôi dẫn dắt vẫn chưa lấy được offer mà đã bị đuổi việc thì chính là đánh vào mặt Cố Phi này rồi còn gì nữa". Để rồi người trong ngành truyền tai nhau rằng Cố Phi nói Khưu Đông Na chính là kiểu người không sợ trời không sợ đất, thế nên đừng coi thường cô. Tin tưởng đến nỗi khi biết cô vì cuộc sống khó khăn mà định từ bỏ ước mơ của mình, anh đã nhất quyết thuyết phục và kéo cô về công ty anh mở chung với người mẹ kế của bạn trai cũ của cô. Để rồi lần đầu tiên cả công ty thấy Cố tổng - một người luôn cười nói vui đùa phải tức giận đập bàn chính là lần Khưu Đông Na làm sai quy trình công việc. Tin tưởng đến nỗi khi Trình Phàm Dương nói: "Cô ấy không thích hợp với Phi Phàm (công ty)" thì Cố Phi đã hỏi ngược lại rằng: "Là vì con bé có phong cách làm việc giống tôi nhất hay do chuyện riêng của cậu, cậu là không tin tưởng tôi hay không tin tưởng chính mình". Tin tưởng đến nỗi ngày anh rời Phi Phàm để thành lập công ty mới, người đầu tiên anh gọi điện thông báo đó chính là Khưu Đông Na, nói rằng anh phải rời công ty này "em nhất định phải cùng rời đi với anh". Tin tưởng đến nỗi việc Khưu Đông Na nhìn nhận thế nào về anh, với anh mà nói cũng vô cùng quan trọng. 


"- Cô ấy có lẽ có chút ngốc, một khi cô ấy đã nhìn nhận ai thì sẽ tin tưởng người đó vô điều kiện, cô ấy đã hứa về chuyện gì đó thì cho dù dao từ trên trời rơi xuống cô ấy cũng sẽ tận lực hoàn thành. Anh có biết vì sao em với cô ấy quen nhau không... Em vốn dĩ cho rằng người chủ động như thế bình thường đều có chút thông minh lanh lợi thôi. Nhưng sau này có lần một khách hàng hẹn em ăn cơm. Khách hàng đó của em chính là con sâu rượu, chỉ cần là em hẹn với người này thì không thể thiếu một bữa rượu lớn. Vì ngay sau khi hẹn khách em còn có việc thế nên em nhờ Khưu Đông Na đem đến cho em một vài tài liệu, rồi thì uống say luôn mà điện thoại thì hết pin. Căn bản em quên luôn việc nhờ cô ấy mang tài liệu đến và còn cùng khách uống rượu đến quá nửa đêm. Sau đó lúc mở điện thoại ra mới phát hiện cô ấy chỉ nhắn cho em một tin rằng cô ấy vẫn đang chờ em ở dưới sảnh, không hề thúc giục gì thêm: 

     - Lão đại, tài liệu anh cần đây.

     - Sao vẫn còn ở đây thế, nếu như hôm nay anh không xuất hiện thì em cứ vậy đợi đến ngày mai sao, không biết gửi lễ tân hả?

     - Em không biết đây có phải tài liệu quan trọng không, nên không thể giao cho người lạ được, với lại anh bảo em đợi thì anh chắc chắn sẽ đến, nếu anh không đến thì có lẽ chính là vì anh đang bận, em tin anh.

Trước đây đã rất lâu rồi không có ai nói tin tưởng em, bọn họ ngoài mặt thì xưng huynh gọi đệ thế nhưng trong lòng thì chính là cho rằng em với ba em là giống nhau một giuộc, anh có thấy buồn cười không, cả đời này của em việc khó nhất chính là chứng minh cho bọn họ thấy em khác bố em, mặc dù cơ thể em có máu của ông ấy... Tóm lại, anh không cần lo lắng, chuyện mà Khưu Đông Na đã hứa thì nhất định sẽ làm được. 

- Thật ra tin tưởng đều là từ hai phía, em cũng rất tin tưởng con bé mà đúng không?

- Nếu như nhất định phải giao phía sau cho ai đó, vậy giao cho một đứa trẻ trung thực không tốt sao? ☺".


"- Chú ngay cả xem cũng không xem qua hả? Tin tưởng đến thế sao?

- Dù gì cô ấy cũng là người em dẫn dắt, đồng thời cũng là người em tán thưởng đến mây xanh, em còn có thể giao sau lưng mình cho cô ấy nữa là.  

- Chú còn có thể giao phía sau cho con bé cơ à?

- Vui vẻ tin tưởng chứ sao nữa, mặc dù cũng không ít lần cô ấy đem đến phiền phức cho em nhưng nói chung vẫn là tin tưởng, cô ấy vừa thông minh vừa nỗ lực, làm em nhớ đến bản thân mình hồi còn trẻ, nhưng cô ấy may mắn hơn em vì cô ấy có mẹ cô ấy bên cạnh.

- *Lắc đầu* Con bé còn có chú nữa chứ. ☺"




"Đem ba cân hành tây này cắt nát hết. Khóc lớn một trận, ngủ ngon một giấc. Chuyện buồn gì rồi cũng không còn nữa. Sau này mỗi năm cứ vào ngày này em sẽ lại gửi hành tây đến cho anh". (Khưu Đông Na)


"Nhờ phúc của em, ngày này năm nay anh không cần đến hành tây nữa rồi". (Cố Phi)


"- Sao em cứ cố chấp* (*犟 (cường): bướng bỉnh, cố chấp) thế, anh thấy em dứt khoát đổi tên thành tiểu cường (小犟) đi, được không?

- Tiểu... tiểu cường? Chẳng hay tí nào? 

- Hayyyy".


"- Một ngày làm thầy cả đời làm cha, em sao dám chặn anh chứ.

- À, Tiểu Cường lớn thật rồi, biết dùng cách anh dạy em để đối phó anh rồi". (Đoạn này là bà ý nịnh ông ý viết thư giới thiệu cho ☺☺☺)


"- Em rất thích làm việc.

- Vừa hay, anh rất thích đưa người khác về nhà". (Vâng đây là thói quen của anh ta khi thấy ai tăng ca :)))


"Anh có thể giao phía sau anh cho em. Chúng ta là một đội mà". (Khưu Đông Na)


"Có những người nếu như không thể hòa giải được thì không cần hòa giải nữa". (Khưu Đông Na)


"Con người sống trong thế giới này chính là phải tiếp nhận tàn nhẫn và vô thường, có ai quy định kết thúc câu chuyện nhất định là kết cục viên mãn đâu chứ". (Cố Phi)


"- Bất luận trải qua chuyện gì, gặp phải hạng người như thế nào, đều có thể giống hiện tại bình tĩnh hiểu chuyện*? (*Nguyên tác là: 拧巴 ninh ba)

- Bình tĩnh hiểu chuyện là sao?

- Chính là cho dù bản thân không tình nguyện thì cũng phải làm theo những lựa chọn đúng đắn."


"Thực sự thích một thứ gì đó thì đừng luôn cự tuyệt, cho dù đến cuối cùng không nhất định là của mình, em cũng nhất định phải thử nỗ lực tranh giành, tranh giành rồi cũng không nhất định sẽ là của em, thế nhưng nếu em không tranh giành thì nhất định sẽ không phải là của em. Không cần biết hoàn cảnh trưởng thành của em là gì, người ta chỉ để ý hiện tại em như thế nào, họ sẽ không hiểu nguyên nhân khiến em trở thành em của hiện tại đâu". (Cố Phi)


"Nếu như muốn cứng đầu thì nhất định phải cứng đầu đến cùng". (Cố Phi)


"Cô ấy như vầy là không muốn làm nữa đúng không?... Tự làm theo ý mình, tự nghĩ mình thông minh, lại còn cho rằng bản thân làm đúng quy tắc, không vi phạm pháp luật. Xem ra cô ấy chính là quên mất nguyên tắc của kiểm toán là độc lập, thành thực, khách quan." (Cố Phi)


"- Báo cáo nên làm như thế nào thì phải làm như thế ấy, vì sao vậy? Vì em là một cái thước đo, tiêu chuẩn của em không được phép dao động, một khi em dao động rồi thì mọi thứ đều loạn, càng nhiều miếng ăn của người khác đều bị hất đi, sẽ chết người đấy em có biết không hả?

- Không thể cho em một cơ hội nữa sao?

- Chuyện khác anh đều có thể cho em cơ hội, em có khó khăn anh có thể giúp em, nhưng việc này đã phạm phải giới hạn của anh, anh không thể cho em cơ hội.

...

- Anh vốn dĩ cho rằng so với người khác em càng hiểu rõ đúng sai, nhưng chính vì đó là em cho nên anh càng thêm thất vọng".


 "- Nói thật đi, em cho rằng anh là người như thế nào với em?

- Anh dẫn dắt em trong công việc, giúp đỡ em rất nhiều, em với anh mà nói chính là một con dao tiện lợi, có lẽ một khi xảy ra vấn đề anh sẽ không chút do dự mà bỏ rơi em, anh còn là lão đại nữa. Em rất hối hận vì đã phụ lòng tin của anh.

- Không đúng, anh cảm thấy em đang không ngừng thăm dò anh, xem xem anh có thể nhường nhịn em đến mức độ nào.

- Vậy anh có thể nhường em đến mức nào?

- Không biết, sự việc trước kia nếu mà là người khác làm thì người đó sớm đã biến mất trong tầm nhìn của anh rồi".


"Anh tin vào kỳ tích không, nó (con búp bê) hỏng rất lâu rồi nhưng đột nhiên thời gian này nó lại bình thường như cũ, cho nên em tin rằng may mắn của em đến rồi, sau này mọi thứ nhất định sẽ tốt hơn". (Vâng, là anh ta chạm vào con búp bê làm đầu búp bê rơi ra xong anh ta lén đem về sửa rồi để ở bàn làm việc công ty của chị ta mà thần không biết quỷ không hay thôi :)))) (Khưu Đông Na)


"Chị ấy không phải muốn nói với anh là chị ấy trở về rồi, chị ấy là muốn nói với anh rằng chị ấy chuẩn bị tốt rồi, chị ấy có thể cùng anh bước ra khỏi cơn ác mộng kia... Đi gặp chị ấy đi. Chúng ta đều phải tiếp nhận sự vô thường của vận mệnh. Người may mắn sẽ luôn gặp may mắn nhưng đại đa số thời gian thì vô thường mới là trạng thái thường thấy". (Khưu Đông Na)


"- Bao lâu rồi anh không ngủ thế?

- Lần gần đây nhất có lẽ là lần trên máy bay đến Thành Đô có ngủ một chút.

- Đừng uống (bò húc) nữa. Anh đi nghỉ tí đi.

- Anh làm gì có thời gian, chút nữa công nhân sẽ đến... anh đều phải giám sát họ làm. 

- Ngủ đi, còn có em mà, nếu có chuyện gì em sẽ gọi anh dậy".


"- Em lúc nào đến công ty làm. Đừng có nói với anh là em vẫn còn do dự. Cũng đừng nói với anh hiện tại em muốn độc lập. Càng đừng nói với anh em hiện tại chỉ muốn là người kề vai sát cánh bên anh. Sau đó tận lực muốn phân rõ quan hệ của chúng ta. Hiện tại anh thực sự rất cần em.

- Em sẽ đến. Cho dù những người khác không đến, cho dù em chỉ giúp anh được một chút thôi. Em cũng nhất định sẽ đến".


"Đừng sợ, còn có anh. Em rất dũng cảm, em rất giỏi". (Cố Phi)


"- Vừa hay như thế này thì tất cả mọi người đều biết ghế phụ của anh có người ngồi rồi.

- Hóa ra cảm giác được bao che, ỷ lại là như thế này". (Nguyên văn 有恃无恐 là thành ngữ tiếng Trung ý chỉ vì có người che chở cho nên làm gì cũng không sợ).


"Vui vẻ, tin tưởng vào tương lai, có thể lại yêu một lần nữa, là những gì em đã đem lại cho anh". (Cố Phi)


"- Chính là kiểu cảm giác rất sợ mất đi? Giống như trong tim có giấu một đôi cánh chim bồ câu cứ nhẹ nhàng chuyển động, có lúc sẽ ngứa ngáy, có lúc lại thấy đau.

- Cảm giác đó là gì?

- Cảm giác được sống". (Cố Phi)




3. Khưu Đông Na và Trình Phàm Dương.

Hai con người này chính là hai góc tính cách hoàn toàn đối lập vừa hay có thể bổ sung cho nhau.

Thực ra con người Trình Phàm Dương chính là kiểu nghiêm túc, có nguyên tắc rõ ràng, phân biệt rõ chuyện công và chuyện tư nên nhìn bề ngoài thì có vẻ khó gần khiến cho Khưu Đông Na - một con người luôn khéo léo nói cười, lạc quan yêu đời, ban đầu cực kỳ sợ Trình Phàm Dương, lúc biết bản thân bị phân đến bộ phận của Trình Phàm Dương quản lý, tinh thần của Khưu Đông Na dường như sụp đổ, khi đó Cố Phi đã an ủi một câu là: "Dục đới hoàng quan, tất thừa kỳ trọng*" (*欲戴皇冠 必承其重 nghĩa là muốn đeo vương miện thì nhất định phải chịu được sức nặng của nó, muốn làm việc lớn thì tất phải chịu được khổ). Sau đó thì mối quan hệ của Trình Phàm Dương và Khưu Đông Na được bắt đầu trong công việc, dù vậy thì Trình Phàm Dương vẫn chưa đủ tin tưởng để giao phó công việc cho Khưu Đông Na nên về căn bản thời gian đầu Khưu Đông Na không học hỏi được gì cả, cho đến một ngày Cố Phi nói với Trình Phàm Dương một câu rằng: "Tôi cảm thấy Khưu Đông Na gần đây rất sợ cậu, bình thường cô ấy chính là một Tiểu Cường không sợ trời không sợ đất, nhập mộ phần còn dám học nói tiếng quỷ, hiện tại bị cậu quản đến nỗi giống như đại cô nương lên kiệu hoa vậy". 

Dần dần Trình Phàm Dương và Khưu Đông Na giao tiếp nhiều hơn, cho đến một ngày Trình Phàm Dương phải nhìn nhận khác về con người Khưu Đông Na. Đó là khi kỳ thực tập chỉ còn một ngày nữa là kết thúc mà Khưu Đông Na vẫn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ, vì cứ nghĩ như thế thì sẽ không được nhận vào làm chính thức nên cô đã đi phỏng vấn ở một công ty khác, Trình Phàm Dương biết được chuyện này đã chất vấn cô, cho rằng con người Đông Na không đủ kiên định, lúc đó Đông Na cảm thấy bất lực mà nói rằng: "Em đã thử tất cả mọi cách trong khả năng của mình, nhưng kết quả chính là cái này không được, cái kia cũng không được, chị rốt cuộc kỳ vọng em phải làm như thế nào nữa, giống đâm vào tường nam cứ thế thử cho đến giây phút cuối cùng sao?*(*撞南墙, nguyên văn câu là 不撞南墙不回头 ý nói rằng không bỏ cuộc cho đến phút cuối). Chị không cần phải nghĩ về những loại chuyện như tháng sau trả tiền nhà như thế nào, hay việc ngồi xe bus sẽ rẻ hơn ngồi tàu điện ngầm 2 đồng, thế nhưng em đều phải cân nhắc tất cả... mọi người đều nói thời gian là tiền bạc ngược lại tiền bạc cũng có thể mua được thời gian...". Chính vì vậy, Trình Phàm Dương cho Khưu Đông Na thời gian để chứng minh cô có năng lực làm việc không thua gì người khác. Để rồi khi hạng mục đầu tiên cô đảm nhận, tuy rằng cô làm sai đến nỗi Cố Phi cũng không thể tha thứ nhưng cũng chính vì biết những việc cô làm xuất phát từ lòng tốt của cô nên Trình Phàm Dương lần đầu tiên đích thân ra tay xử lý giải quyết giúp cô và vẫn giữ cô ở lại công ty. Xong vì Cố Phi tức giận về hành động của Khưu Đông Na nên khi công ty phân cô về bộ phận của anh, anh đã thẳng thắn từ chối và nói rằng Khưu Đông Na đừng xuất hiện trước mặt anh nữa, Khưu Đông Na hết cách đành phải thuyết phục Trình Phàm Dương giữ cô lại ở bộ phận của cô ấy. Thế là Trình Phàm Dương một lần nữa cho Đông Na cơ hội thuyết phục cô tại sao cần Khưu Đông Na. Sau khi Khưu Đông Na cùng cô trải qua một ngày cuộc sống bình thường mà Khưu Đông Na vẫn trải qua thì cô bị thuyết phục hoàn toàn. Quyết định giữ Khưu Đông Na lại của Trình Phàm Dương đã làm Cố Phi phải kinh ngạc mà nói rằng: "Tôi không nghe nhầm chứ, ngay cả Trình tổng của chúng ta cũng bị Khưu Đông Na mê hoặc rồi hả?... Cô ấy đang sống rất tốt, đây có lẽ là lĩnh vực mà cậu không giỏi nhất. À tôi hiểu rồi, cậu chính là thiếu cái gì thì dùng cô ấy để bổ sung cái đó đúng không?". 

Sau đó Trình Phàm Dương và Khưu Đông Na bắt đầu chính thức làm việc cùng nhau. Rồi vô tình Đông Na bắt gặp những lúc nữ cường như Trình Phàm Dương phải đau đầu với cuộc sống gia đình, rơi lệ vì mệt mỏi, để rồi Đông Na đem đến cho Trình Phàm Dương sự thấu hiểu tình cảm gia đình, sự vui vẻ an tâm tin tưởng chăm sóc và sự sát cánh bảo vệ đến giây phút cuối cùng. Đó là một Đông Na ôm lấy Trình Phàm Dương an ủi khi bắt gặp cô không khỏe đến khám thai ở bệnh viện, đó là một Đông Na chia sẻ bát canh gà cho Trình Phàm Dương, đó là một Đông Na nửa đêm vì lo lắng mà mua thật nhiều thức ăn với đồ bổ dưỡng rồi chạy đến công ty đưa cho Trình Phàm Dương, đó là một Đông Na vì biết Trình Phàm Dương tâm trạng không tốt mà chỉ lặng ngồi bên cạnh giả vờ ngủ nhất định không rời đi trước, đó là một Đông Na nói cho Trình Phàm Dương biết về tình mẫu tử, về sự khó khăn của mẹ đơn thân nếu Trình Phàm Dương vẫn nhất quyết ly hôn: 

"- Lúc sinh đứa bé ra sẽ thiếu đi một người quan tâm chị, lúc nuôi dưỡng đứa trẻ thì tất cả trách nhiệm và nghĩa vụ chỉ mình chị gánh lấy, lúc mà đứa bé khóc chỉ đòi mẹ chị phải chăm sóc nó, có khả năng đứa bé còn liên tục ốm, hết lần này đến lần khác chị phải đưa bé đi bệnh viện, như thế so với bản thân mình ốm còn mệt mỏi hơn, chị sẽ chẳng còn thời gian make-up, cũng chẳng có thời gian xử lý công việc, thậm chí còn bị tước đi quyền được yêu thương, sau này chị sẽ không còn là Trình Phàm Dương nữa, chị chỉ còn là người mẹ của ai đó.

- Sao em lại hiểu rõ chuyện này như thế?

- Bởi vì em có một người mẹ đơn thân.

- Nhưng không phải bà ấy có hai phần yêu thương sao, đứa trẻ như thế sẽ hết lòng tin tưởng người mẹ, cho dù người mẹ có sai thì đứa trẻ cũng không nghi hoặc. Tương lai một ngày nào đó, chị là một người mẹ không may mắn, nó cũng sẽ rất yêu chị đúng không?

- Đúng vậy, nó sẽ rất yêu rất yêu chị.

- Như thế là đủ rồi. Đông Na, cảm ơn em."

Đó là Đông Na nhất quyết không bỏ lại Trình Phàm Dương một mình gánh lấy công ty, là người tin tưởng Trình Phàm Dương tuyệt đối: "Trình Phàm Dương không thể ký tên lên những giấy tờ không thể chứng minh, người nào khác đều có thể, nhưng Trình Phàm Dương tuyệt đối không thể", cũng chính là Đông Na, người duy nhất nghe thấy tiếng cầu cứu trong vô vọng của Trình Phàm Dương, là người đã kiên quyết cãi lại Cố Phi để đưa tay ra tìm cách cứu Trình Phàm Dương: "Chị ấy đã quen một mình gánh vác tất cả hậu quả rồi, cho dù bây giờ là lúc chị ấy cần sự giúp đỡ nhất chị ấy cũng không biết phải kêu cứu như thế nào". 

"- Tại sao cô ấy không kể gì với anh mà lại kể với em.

- Có thể do em là kiểu người mà như chị ấy nói là không có cảm giác về ranh giới, một bước dẫm vào khu vực riêng của chị ấy rồi, thế là chị ấy kể hết cho em thôi."


"- Đây là thư giới thiệu chị viết cho em, sau này nếu như em cần thì ở đây đều có tất cả phương thức liên hệ của những xí nghiệp và những công ty là bạn bè của chị, em chỉ cần nói do chị giới thiệu thì họ nhất định sẽ có hứng thú với em, nhưng chị đoán là em không cần dùng đến những cái này, em cũng chuẩn bị đến công ty của Cố Phi rồi đúng không?... Chúng ta là quan hệ đồng nghiệp chứ không phải quan hệ thân thích, có gì mà khó nói chứ?... "

- Như thế này là chị muốn để em ra đi sao? Mọi người đi hết rồi thì chị phải làm sao? 

- Chị hy vọng sau này chúng ta có cơ hội gặp lại nhau*" (*Nguyên văn: 山水有相逢 - Sơn thủy hữu tương phùng).




4. Khưu Đông Na và Lý Sở Ninh.

Hai đứa là bạn đại học của nhau, có hoàn cảnh gia đình và cuộc sống hoàn toàn khác biệt chỉ có một điểm chung duy nhất là cả hai đều nỗ lực cố gắng học tập và làm việc hết mình. 

Ngay từ ban đầu sẽ có cảm giác là Lý Sở Ninh sao lại kiêu ngạo hống hách đến thế, nhưng Sở Ninh có lý do, có chỗ dựa để làm điều đó, bởi vì gia đình con bé có điều kiện, con bé cũng cố gắng học tập và làm việc thật tốt, những gì gia đình có thể cho cớ gì bắt con bé không được dùng. Thế nhưng người ta chỉ cho rằng nó là đứa không có bản lĩnh hoàn toàn cái gì cũng dựa dẫm gia đình mà thôi. Chỉ có Khưu Đông Na hiểu Lý Sở Ninh mặc dù có tất cả nhưng không chỉ vì gia đình mà bản thân con bé vẫn luôn không ngừng cố gắng. Hai đứa ghét nhau chính là vì hiểu lầm từ thời đại học và như hai đứa nói thì Khưu Đông Na là người hiểu Lý Sở Ninh nhất và vì sao ghét, lý do là: "Một người ghét một người khác thường thường chính là vì người kia có những khuyết điểm mà bản thân người còn lại cũng có nhưng không cách nào tiếp nhận được".

Khưu Đông Na có ba lần nói xin lỗi với Lý Sở Ninh về chuyện trong quá khứ khiến hai đứa hiểu lầm nhau, lần đầu tiên là khi Khưu Đông Na chính thức được nhận vào công ty, ngày đó Đông Na đã nói xin lỗi nhưng Sở Ninh nói rằng: "Sau một năm lẻ chín tháng cậu nhẹ nhàng viết được câu xin lỗi mang đến rồi hả, cậu có biết tôi phải trải qua những gì không? Cả trường đều đâm chọc tôi, các loại tin tức bay khắp trời, nhưng Khưu Đông Na tôi nói rõ cho cậu biết tôi không chỉ nhắm vào một mình cậu, mà mỗi người trong lớp đều khiến tôi cảm thấy buồn nôn". Lần thứ hai là lần tặng quà trung thu, Đông Na đã tặng Lý Sở Ninh hai món quà mà là bằng chứng bắt thóp của Đông Na để Sở Ninh thích lúc nào dùng nó để đâm chọc ngược lại Đông Na cũng được, Đông Na đã tặng hai món quà này và chân thành nói rằng: "Khưu Đông Na của quá khứ muốn nói xin lỗi cậu". Lần thứ ba là lần sau khi nghe Trình Phàm Dương chia sẻ câu chuyện của bản thân, Đông Na lúc đó mới cảm nhận được những gì Sở Ninh đã phải chịu đựng, liền gọi điện thoại vừa khóc vừa nói: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi Lý Sở Ninh, tôi quá xấu xa rồi, ngày đó đáng lẽ tôi phải đứng ra nói thay cậu, tôi không nên coi đó không phải việc của mình mà im lặng, tôi quá hèn nhát, tôi xin lỗi cậu". 

Lý Sở Ninh nói ngoài miệng là ghét nhưng thực ra cũng vô cùng quan tâm Khưu Đông Na, khi biết Đông Na đi hiến tủy cứu người liền chạy đến nói với Đông Na rằng: "Gửi địa chỉ nhà cậu cho tôi, tôi mua thuốc bổ gửi cho cậu, đừng có mà giày vò bản thân đến chết nhé, cậu muốn chết cũng phải chết trong tay của tôi". 

Cuối cùng hai đứa bạn đại học cùng tuổi nhau, cùng làm một công ty, như duyên nợ hết lần này đến lần khác chạm mặt nhau, cuối cùng cùng cố gắng và trở thành bạn tốt của nhau.




5. Cố Phi và Trình Phàm Dương.

Hai con người này mang hai phong cách làm việc hoàn toàn đối lập nhau, gặp nhau nhờ một lần vô tình cứu rỗi rồi đến thấu hiểu và tin tưởng. 

Năm đó Cố Phi một thân một mình đem theo người cha sống đời sống thực vật và một người anh em không có công việc đến lăn lộn ở Thượng Hải, vào lúc tuyệt vọng cùng đường nhất, Cố Phi đã định tự tử, chẳng biết có phải vô tình bắt gặp hay không nhưng Trình Phàm Dương cũng đến hóng gió trên sân thượng của công ty liền thấy cảnh một Cố Phi không còn muốn sống đứng ngây ra trước gió lớn. Lúc đó Trình Phàm Dương chỉ nhẹ nhàng khen thời tiết rồi nói vu vơ một câu về sự khác biệt giữa nhảy lầu từ tầng 6 và tầng 16 khác biệt nhau chỉ là vài giây đồng hồ. Thế rồi hai người quen biết. Sau một thời gian thì họ quyết định cùng nhau rời công ty và thành lập lên Phi Phàm. 




Một người xem quy tắc có cũng như không, còn một người chỉ biết đến quy tắc. Hai người như thế này làm sao lại hợp tác ăn ý bao năm như thế, đến Cố Phi cũng luôn tự hỏi:

"- Có những lúc nửa đêm nằm nghĩ lại chuyện năm đó, ban đầu là cậu thực sự muốn làm việc cùng tôi hay là thông qua sự tính toán tinh tế của cậu cho rằng cùng người như tôi hợp tác thì cậu sẽ đạt được mục đích nhanh nhất.

- Lý do phía sau.

- Xonggg, một chút tình nghĩa còn lại cứ như vậy mà bay theo gió rồi. Có điều không cần biết cậu đưa ra quyết định gì, tôi cũng đều ủng hộ cậu. Cho dù cậu đã trải qua suy nghĩ tinh tế của mình mới cùng tôi làm cộng sự.

- Tôi cũng thế, bất kể cậu đưa ra quyết định gì, tôi cũng sẽ nhất định ủng hộ cậu, bao gồm cả sự không tuân thủ quy tắc và cả sự điên khùng của cậu.

- Aiya, mấy câu này người khác mà nói thì cảm thấy giả thật đấy, nhưng từ miệng cậu nói ra lại làm tôi cảm thấy có chút cảm động."


"- Bình phàm khi đạt đến trình độ cao nhất chính là phi phàm.

- *Cố Phi lắc đầu* Trình độ cao nhất của bình phàm chính là phi phàm.

- Bình phàm cực trí phi phàm.

- Sau này đây chính là slogan của công ty chúng ta".


"Tôi không có sở trường an ủi người khác, nhưng tôi chỉ có thể giúp cậu giải quyết những vấn đề thực tế, huống hồ cậu cũng không muốn kể với tôi những chuyện này, quen biết cậu tám năm, cùng làm cộng sự hai năm, chuyện gia đình (của Cố Phi) cậu trước giờ không nhắc qua, đương nhiên tôi cũng không hỏi cậu... Cậu cũng nên nhìn về phía trước rồi." (Trình Phàm Dương)


"Chuyện này (liên quan đến Trình Phàm Dương) ai mà nói ra ngoài thì người đó rời khỏi công ty cho tôi, nghe rõ chưa?" (Cố Phi)


"Phòng làm việc của tôi ở bên kia, số điện thoại của tôi cậu có, tôi lúc nào cũng ở đây, có chuyện lúc nào cũng giữ liên lạc, được không hả người bạn cộng sự của tôi?" (Cố Phi)


"Nếu cậu cần người nói chuyện, tôi lúc nào cũng có thể tiếp chuyện, đây là việc riêng của cậu, cậu muốn xử lý thế nào đều được. Tôi chỉ muốn nói một câu, tôi đứng về phía cậu, cậu có cần cái gì thì lúc nào cũng có thể nói với tôi, hãy nhớ rằng tôi tin tưởng cậu vô điều kiện giống như cậu tin tưởng tôi vô điều kiện vậy". (Cố Phi)


"- Cậu vội vàng gửi cho tôi một email như thế, tôi chỉ có thể hiểu là cậu có chuyện muốn nói với tôi. Rốt cuộc là chuyện gia đình hay chuyện công việc, bất kể là cái gì tôi đều sẽ giúp cậu. 

- Cố Phi, cậu tin tưởng tôi không?

- Vậy cậu có tin tưởng tôi không? Kể từ khoảnh khắc cậu lôi tôi từ sân thượng xuống, tôi chưa từng một lần hoài nghi cậu.

- Thế thì chúng ta tách ra đi.

- Cậu không muốn nói hay là không thể nói?

- Không thể nói. Cậu chỉ cần biết là tôi muốn tách ra. Đây là giúp đỡ lớn nhất đối với tôi.

- Đây chính là điều cậu muốn đúng không?

- Đúng, tôi cầu xin cậu.

- Ngay cả tôi cũng không thể hỏi à?

- Cậu có thể thử, có lẽ tôi sẽ chọn trả lời hoặc không, nhưng xin cậu hãy tin tưởng mỗi lựa chọn của tôi.

- *Gật đầu*...". 

~~~~~~

Nguồn ảnh: Weibo

Lịch thi của tui bị lùi lại rồi T____T

Popular posts from this blog

[Dịch] Sống cuộc đời bạn muốn.

Chữ “Tình Thân” trong những câu chuyện của Mặc Bảo Phi Bảo

Cửu biệt trùng phùng - Dĩ Diên Vi Định...