[Review phim] 周生如故/长安如故 - Châu Sinh như cố/Trường An như cố.

Năm đó thế gian bốn bể vang danh một vị tướng quân, Tiểu Nam Thần Vương Châu Sinh Thần, họ Châu Sinh, tên một chữ Thần. Từ năm mười ba tuổi chàng nguyện từ bỏ hoàng tộc, rời cố đô, rời hoàng cung, một mình một ngựa dẫn binh coi chừng biên quan xa xôi với lời thề cả đời sẽ không trở về Trung Châu. Tiểu Nam Thần Vương đánh đâu thắng đó, trăm trận trăm thắng, nhân gian ca tụng truyền nhau một bài thơ về chàng:

【醉卧白骨滩

放意且狂歌

一匹马 一壶酒

世上如王有几个。

Túy ngọa bạch cốt than

Phóng ý thư cuồng ca

Nhất phỉ mã, nhất hồ tửu

Thế thượng như vương hữu kỷ nhân.

Dịch:

Say nằm trên xương trắng

Thỏa ý mà hát ca

Một con ngựa, một vò rượu

Thế gian như Vương được mấy người.】

Châu Sinh Thần cứ ngỡ rằng mình sẽ giữ lời hứa đó cho đến khi chết trận trên sa trường, chẳng ngờ vị hoàng huynh đáng kính đột nhiên qua đời, chàng buộc phải hồi cung để thể hiện lòng trung thành với tân đế. Đứng trong cung điện rộng lớn, đứng trước đám quần thần và vị Thái Hậu đầy dã tâm, Châu Sinh Thần lần thứ hai thề rằng:

【本王在此立誓 一生驻守边关 不娶妻妾 不留子嗣 即无子嗣 就没有了 纂权谋逆的理由 这样一来 陛下也可以心安 众臣也可以心安 本王 也不用被流言困扰了。

Tại đây Bản Vương lập lời thề, đời này bảo hộ biên quan, không cưới thê thiếp, không sinh con cái, một khi đã không có con cái thì sẽ không còn lý do đoạt quyền mưu phản, như vậy Bệ hạ và quần thần có thể an tâm, Bản vương cũng không còn bị làm phiền bởi miệng lưỡi thế gian nữa】

Cũng tại cung điện này, vận mệnh của Châu Sinh Thần một lần nữa bị thay đổi vì nhận lời của Thái Phó thu nhận cháu ông ta làm đệ tử, cháu Thái Phó tên Thôi Thời Nghi, từ nhỏ có hôn ước với Thái Tử, tương lai chính là Thái Tử Phi của thiên triều. Thôi Thời Nghi bị mắc chứng mất ngôn ngữ do tổn thương tâm lý vì cha nàng rời đi. 



Mùa đông hai năm sau, vào một ngày tuyết trắng rơi đầy trời, nàng đến Tây Châu nhập Nam Thần Vương Phủ bái sư, một thân thanh y, nàng mỉm cười dâng lễ lên Châu Sinh Thần, chàng mặc một thân bạch y nhận lễ mà hỏi rằng:

- 时宜 在家中唤作十一是吗?正好 我已经有是个徒弟了 我也叫你十一 可好啊。

-【他既没有自称本王 而是我 好奇怪的人】

- Thời Nghi, trong nhà được gọi là Thập Nhất phải không? Vừa hay ta đã có mười đệ tử, ta gọi con là Thập nhất được chứ?

- [Vậy mà người không tự xưng "bản vương" mà xưng là "ta", một người thật kỳ lạ]

* Giải thích: 

时宜 phát âm là "shíyí", phiên âm Hán là "Thời Nghi".

十一 phát âm là "shíyī", phiên âm Hán là "Thập Nhất", còn có nghĩa là số mười một.

Về cơ bản 时宜 và 十一 phát âm gần giống nhau chỉ khác dấu nên mới có tên gọi ở nhà thân mật như vậy. 

Món quà đầu tiên Châu Sinh Thần tặng Thôi Thời Nghi thay lễ vật bái sư là chìa khóa của Tàng Thư Lâu, chàng nói chàng quanh năm chinh chiến xa trường, biết Thời Nghi thích đọc sách nên liền gửi nàng trông coi Tàng Thư Lâu. Thời gian dần trôi đi Châu Sinh Thần vẫn chưa biết phải dạy gì cho Thôi Thời Nghi:

- 【那师父为何不教我】

- 我还没有想好如何教你 因为你是我正经收的第一个徒弟。

- [Vậy sao sư phụ không dạy con.]

- Ta còn chưa nghĩ ra nên dạy con như thế nào, bởi vì con là đồ đệ đầu tiên mà ta chân chính thu nhận.

Rồi món quà sinh thần đầu tiên Châu Sinh Thần tặng Thời Nghi, hóa ra lại là tất cả những chiến công của chàng từ xưa đến nay:

- 这是我自离开中州以后所有将军将领的用印。。。本来想送给皇兄的 不过送给你也好 以后你每年的生辰 本王就不用苦想了, 年年如此。

- 【如此重要的东西 师父当真要送我?】

- 只要你别不喜欢就好。

-【这是师父为百姓征战的证明 我会收藏妥当 以命相护】

- Đây là tất cả những tín ấn của tướng quân tướng lĩnh mà ta dùng từ lúc rời khỏi Trung Châu... Vốn dĩ định tặng cho Hoàng huynh nhưng hiện tại tặng cho con cũng tốt, sau này mỗi năm vào sinh thần của con, Bản vương không cần phải đau đầu nghĩ nên tặng gì nữa, năm nào cũng như vậy đi.

- [Thứ đồ quan trọng như thế này, sư phụ thật sự tặng con sao?]

- Chỉ cần con đừng có không thích nó là được.

- [Đây là minh chứng mà sư phụ đã chinh chiến vì bách tính, con sẽ cẩn thận cất giữ, coi như tính mạng mà giữ gìn]

Rồi là lời hứa của cả hai khi chàng phải ra chiến trường.

- 【捷报】

- 好 等我的捷报 从今以后 王军只有捷报。

- [Tin chiến thắng]

- Được, đợi tin chiến thắng của ta, từ này về sau, vương quân chỉ có tin chiến thắng.



Những năm đầu bái sư, đa số thời gian Châu Sinh Thần đều chinh chiến xa trường, một mình Thời Nghi ở Vương Phủ đợi tin chiến thắng, cứ thế năm tháng trôi đi, một năm nữa lại đến, trong cung xảy ra đại biến, Thôi Thái Phó cho gọi nàng về quê cũ ở Quận Thanh Hà, trước lúc rời đi nàng chẳng lỡ mà dè dặt hỏi sư phụ rằng:

- 那编完我们还能回来吗?

- 你的去留本王无法决定。毕竟清河郡 才是你的故土。

- Vậy biến chuyển xong rồi chúng con có thể trở lại đây không?

- Việc con đi hay ở ta không thể quyết định được. Dù gì thì Quận Thanh Hà mới là đất tổ của con. 

Sự thật rằng Châu Sinh Thần không có lý do, càng không có tư cách quyết định giữ nàng ở lại hay không, vì nàng là cháu của Thái Phó, là Thái Tử Phi tương lai, thế nên giữa họ ngoài danh nghĩa sư đồ, cái gì cũng đều không có, thế nên Châu Sinh Thần không hề có một chút ý nghĩ khác.

- 每次我们走 师妹都在藏书楼送 等她回了漼家 连送我们离府的人 都没了。师父倒是狠心 没有一次回头。

- 当年离开京师 殿下也没回头 他有他的理由。

- 什么理由 军师何否偷偷告诉我?

- 不回头便是不盼归期 不见牵挂 这样才能不畏生死 舍命沙场。

- Mỗi lần chúng ta rời đi, sư muội đều đứng ở Tàng Thư Lâu tiễn, đợi lúc muội ấy trở về Thôi gia rồi, ngay cả người tiễn chúng ta rời phủ cũng không còn nữa. Sư phụ vậy mà thật nhẫn tâm, chẳng lần nào quay đầu lại.

- Năm đó rời Kinh sư (kinh đô), Điện hạ cũng không quay đầu lại, người có lý do của mình.

- Lý do gì vậy, Quân sư có thể lén nói cho con biết không?

- Không quay đầu chính là không hy vọng ngày trở lại, không thấy bận lòng nữa, như vậy mới có thể không sợ sinh tử, xả mệnh sa trường. 

Điều duy nhất Châu Sinh Thần có thể làm được cho nàng, đó là dạy nàng lễ nghĩa và mong nàng ngày ngày vui vẻ ở Tây Châu Nam Thần Vương Phủ:

- 最后本王想说 今日是十一的生辰 希望她在这里可以日日欢喜。十一 又长大了一岁。

- 谢师父。

- Cuối cùng Bản vương muốn nói rằng, hôm nay là sinh thần của Thập Nhất, hy vọng con ở đây có thể ngày ngày hoan hỉ. Thập Nhất lại lớn thêm một tuổi rồi.

- Con cảm ơn sư phụ.



Đối với Thôi Thời Nghi, sư phụ là trời, cũng là người nàng nhất định sẽ quan tâm chăm sóc, ngày sinh thần năm đó, nàng say rượu mà khóc hỏi chàng:

- 师父要是死了 我上哪儿找他?

- 如果他死了 不希望你去找 死在何处 就葬在何处。

死在何处 葬在何处 为什么不让我找你?

- 人死了 留下的东西都是空的 即便你找到了见到了 除了伤心 其他的什么都没有。

- Nếu sư phụ chết rồi, ta phải đi đâu tìm người đây?

- Nếu như hắn chết, hắn không hy vọng con đi tìm, chết ở nơi đâu, chôn tại nơi đó.

- Chết ở nơi đâu, chôn tại nơi đó, tại sao không cho con đi tìm người?

- Người chết rồi, những thứ để lại chỉ là hư vô, cho dù con có tìm thấy, có gặp được, ngoài đau lòng ra thì chẳng có thứ gì khác cả. 

Châu Sinh Thần cả đời nắm giữ hơn bảy mươi vạn binh mã, vì quốc gia mà thủ tại biên quan, quanh năm coi đất Tây Châu là nhà, coi quân sư, mười cô nhi và một đồ đệ là người thân:

- 你的家在西州 你以后的日子也在西州 你方才说过 王府有是个孤儿 一个徒弟 足够了?

- 是啊 足够了。

- Nhà của người ở Tây Châu, những ngày tháng sau này người cũng ở Tây Châu, ban nãy người nói rằng trong vương phủ có mười cô nhi và một đồ đệ, thế là đủ rồi sao?

- Đúng, đủ rồi.

Trở về Trung Châu xử lý triều biến, rồi được biết sự thật lý do năm xưa cha rời đi, Thôi Thời Nghi đau lòng mà ôm lấy Châu Sinh Thần khóc rằng:

【师父 我想回西州 我想回西州 我想回西州。

Sư phụ, con muốn về Tây Châu, con muốn về Tây Châu, con muốn về Tây Châu.】



Châu Sinh Thần chẳng còn cách nào khác ngoài việc an ủi nàng, bảo vệ nàng trước người nhà Thôi gia tìm đến.

既然是漼家的人就应该知道 时宜在王府生活的时间并不短 这段时间她的所听所闻所看所学 都出自于王府 所以本王对她的了解 胜过你们。

Nếu đã là người của Thôi gia thì phải biết rằng, thời gian Thời Nghi sống ở vương phủ không hề ngắn, tất cả những gì con bé nghe được, nhận biết được, nhìn thấy được, học tập được trong đoạn thời gian này đều đến từ vương phủ, cho nên Bản vương hiểu rõ con bé còn hơn các người.

Điều tiếc nuối nhất của lần trở về này là chàng đã mất đi quân sư, ông như một người thầy, lại như một người cha dẫn dắt chàng từ những ngày đầu rời kinh sư, theo chàng đi khắp nơi chinh chiến sa trường, chẳng ngờ rằng đó là lần cuối họ gặp nhau:

- 军师 请牢记 西州永远等你回来。

- 好 老臣也求殿下一件事 日后 请殿下把老臣葬在西州。

- Quân sư, xin hãy nhớ rằng, Tây Châu vĩnh viễn đợi người trở về.

- Được, lão thần cầu xin Điện hạ một chuyện, ngày sau, xin Điện hạ hãy chôn lão thần ở Tây Châu.

Và rồi đó như một lời mở đầu cho những tai họa về sau, những người thân bên cạnh chàng đều dần dần rời đi cả. Cứ ngỡ bỏ được hôn ước với Thái Tử là một chuyện vui, Thời Nghi ung dung ở lại để tang Thái Phó, Châu Sinh Thần dặn nàng rằng:

你只要记住了 南辰王府一直都会在 我和你的师兄师姐们也一直都会在 对我们来说 你只是去去就回。

Con chỉ cần nhớ, Nam Thần Vương phủ luôn ở đó, ta và các sư huynh sư tỷ cũng sẽ ở đó, đối với chúng ta mà nói, con chỉ là đi rồi trở về mà thôi.



Ngày nàng trở về Tây Châu, trên đường vì hành hiệp trượng nghĩa đi cứu giúp thành dân mà suýt chút gặp nguy hiểm, thật may binh mã của các sư huynh, sư tỷ và sư phụ Châu Sinh Thần đến ứng cứu kịp thời, nhưng tiếc rằng vẫn để Can tướng quân hy sinh:

- 师父 弟子无能 甘将军。。。

- 你已经做得很好了 是我来晚了。

- Sư phụ, đệ tử vô năng, Can tướng quân...

- Con đã làm rất tốt rồi, là ta đã đến muộn.

Sau lần này, họ vốn dĩ đã tưởng ngày tháng bình yên, nhưng hạnh phúc luôn thật ngắn, vì Thời Nghi bị bắt cóc mà Châu Sinh Thần đã nổi giận đùng đùng cảnh cáo với kẻ bắt cóc rằng:

【你若敢伤她半分 无论是江水以南 还是西面大漠 甚至阴曹地府 本王都会亲自 取了你的性命

Nếu như ngươi làm nàng bị thương nửa phần, bất kể là phía Nam Sông Giang, hay phía Tây Đại Mạc, thậm chí Âm Tào Địa Phủ, Bản Vương đều sẽ đích thân lấy đi tính mạng của ngươi】

Chẳng ngờ rằng đoạn thời gian hai sư đồ lưu lạc đất Nam Tiêu lại là quãng thời gian hạnh phúc nhất và cuối cùng trong kiếp này của họ. Trong mắt hai người đều là hình bóng của đối phương, đến người lái đò lần đầu gặp mặt cũng phải nhẹ giọng cười mà nói rằng trong lòng nàng có chàng, trong lòng chàng có nàng. Tại Nam Tiêu, lần đầu tiên Châu Sinh Thần hứa với Thời Nghi rằng:

【承诺 对一个壮士来说比生命还要沉重 我可以答应你 如果有朝一日我遇到什么不测 定会有人告诉你 我死在何处 死在何地。

Lời hứa, đối với một tướng sĩ mà nói còn quan trọng hơn cả sinh mệnh, ta có thể nhận lời con, nếu như một ngày nào đó ta gặp phải bất trắc gì, nhất định sẽ có người nói với con rằng ta chết ở đâu, chết tại nơi nào】

Đã từ lâu trong tim Thời Nghi luôn giữ bóng hình của chàng thiếu niên Châu Sinh Thần, tại đất Nam Tiêu có người cầu hôn, nàng chỉ nhẹ liếc mắt về phía Châu Sinh Thần sau đó từ chối lời cầu hôn của vị công tử kia với lý do rằng:

【我没有婚约在身 但我已心属一人 我对他 心意已决

Ta không có hôn ước, nhưng tim ta đã thuộc về một người, ta đối với chàng, tâm ý đã định】

Châu Sinh Thần thì sao? Ngày đó chàng cũng vốn dĩ đã nhận ra tình cảm của mình, nhưng giữa họ không chỉ ngăn cách bởi lời thề năm đó trên đại điện, mà còn bởi vì chàng là Tiểu Nam Thần Vương Châu Sinh Thần, là sự phụ của Thôi Thời Nghi, giữa họ có một tầng quan hệ sư đồ mà người đời sẽ bàn tán, không chỉ thế, người trong triều có ai muốn hai nhà Châu Sinh - Thôi Thị liên hôn để rồi có thế lực lớn hơn đâu. Vậy nên khi bạn cũ hỏi rằng thật lòng mà nói thì Châu Sinh Thần có hối hận về lời thề năm xưa không, chàng đã chẳng thể đáp lại:

【人世间 最难开口的 就是真心话

Nhân thế gian, khó nói nhất chính là lời thật lòng】



Khi Thôi Thời Nghi hỏi chàng về tương ái nhưng lại chẳng thể tương thủ, Châu Sinh Thần đã lựa chọn một đáp án vẹn toàn nhất để trả lời:

- 若两人真心相待 却因种种缘由 不得相守 虽知该放下但又放不下 该怎么办

- 无论是否后悔 一切的选择都是值得的。

- Nếu như hai người thật lòng yêu thương nhau, nhưng vì rất nhiều nguyên nhân mà không thể ở bên nhau, tuy biết rằng phải buông tay nhưng lại không thể buông, thì nên làm thế nào?

- Vô luận có hối hận hay không, tất cả lựa chọn đều là đáng giá.

Chuyện gì đến rồi cũng phải đến, tên Thái Tử kia quyết không buông tha Thôi Thời Nghi, hắn xin Thái Hậu tứ hôn cho hắn và Thời Nghi, lần này đúng là chẳng thể thoát thân được nữa rồi. Vốn dĩ Thời Nghi từ Nam Tiêu trở về đã viết thư xin mẫu nương của nàng cho phép nàng cả đời này ở lại Nam Thần Vương Phủ biên tập kinh sử:

【我想留在四洲 像师兄师姐们一样 终身不嫁娶 以王军为家 以你们为亲人。

Con muốn ở lại Tây Châu giống như các sư huynh sư tỷ, cả đời không cưới gả, coi Vương quân là nhà, coi mọi người là người thân】

Ngày mẫu nương đến Tây Châu đón nàng về kinh sư, bà vừa nhìn đã biết tại sao Thời Nghi xin ở lại, bà biết "chàng" mà Thời Nghi đang muốn nói đến là ai, nhưng muộn một bước rồi, ý chỉ ban hôn đã đến cản lại ước muốn của Thời Nghi. Thời Nghi xin ở lại một ngày ở Nam Thần Vương Phủ để tiễn biệt Châu Sinh Thần. Hôm đó Châu Sinh Thần cũng nhốt mình cả ngày ở trong phòng trầm mặc rơi lệ, vì vốn dĩ chàng không có tư cách ngăn cản chuyện gì cả, ngay cả tư cách giữ Thời Nghi ở lại Tây Châu cũng không có. Đêm đó hai người cùng nhau ăn bữa tối cuối cùng, cùng uống rượu, cùng tâm sự chuyện Thời Nghi hồi nhỏ, Châu Sinh Thần hai mắt đỏ hồng mà nói rằng:

- 是我食言了 说好带你回家 回来了 却没能留住你。

- 此处 永远是我的家。

- Là ta nuốt lời rồi, đã nói rằng sẽ đưa con về nhà, trở về rồi, lại không thể giữ con ở lại.

- Nơi này đều vĩnh viễn là nhà của con.

Nàng nói nàng vẫn còn nhớ ngày bái sư năm đó chàng mặc y phục gì, thế nên nửa đêm chàng đi tìm lại bộ y phục năm đó để hôm sau tiễn biệt Thời Nghi sau 10 năm ở Tây Châu Nam Thần Vương Phủ, cuối cùng phải rời đi. Sáng sớm hôm sau Châu Sinh Thần nhận chỉ của Thái Hậu lệnh chàng nhận Thôi Thời Nghi làm nghĩa nữ.

- 弟子 漼时宜 拜别师父。

- 皇太后有懿旨 让我收你做义女 十一 你愿意吗?

- 【时宜哭着摇头】

- 好 那本王 便抗一回旨。

- Đệ tử, Thôi Thời Nghi, bái biệt sư phụ.

- Thái Hoàng Thái Hậu có dụ chỉ, để ta nhận con làm nghĩa nữ, Thập Nhất con nguyện ý không?

- [Thời Nghi khóc mà lắc đầu]

- Được, vậy Bản vương sẽ kháng chỉ.

Ngày Thời Nghi rời Tây Châu, Châu Sinh Thần cho Vương quân đi theo hộ tống vì muốn cho người đời biết rằng Tiểu Nam Thần Vương vĩnh viễn là hậu thuẫn của nàng, chàng đứng trên thành Tây Châu nhìn nàng rời xa mà rơi lệ bất lực. Hóa ra chàng đã đi theo sau cả đoạn đường đưa nàng về kinh sư, một đêm trước khi vào thành, Thời Nghi cuối cùng nhịn không được mà kể hết với chàng về bức thư với mẫu nương, buồn buồn tiếc nuối chỉ còn thiếu một bước nữa thôi, Châu Sinh Thần khi đó chỉ có thể cười buồn nói rằng không sao cả, tất cả đều sẽ không thay đổi, nàng vẫn ở đó chờ tin chiến thắng còn chàng thì thủ hộ biên quan, và rồi Thời Nghi nhẹ nhàng ôm Châu Sinh Thần mà dặn rằng:

- 我出嫁时 师父不要来了。

- 好 我不来。

- Ngày con xuất giá, sư phụ đừng đến đó.

- Được, ta không đến.

Đêm trước ngày xuất giá, Thời Nghi cùng Châu Sinh Thần ngắm trăng ngoài cung điện, nàng nói rằng không biết nên làm Vương Phi như thế nào, sợ phụ kỳ vọng của mẫu nương, sợ làm hại đến Nam Thần Vương Phủ, Châu Sinh Thần liền kiên định nhìn nàng mà đáp:

【我们也算是你的娘家人了 不怕你惹麻烦 只怕你过得不如意

Chúng ta cũng được coi như nhà mẹ đẻ của con, ta không sợ con gây chuyện phiền phức, ta chỉ sợ con sống không được như ý】

Châu Sinh Thần giữ lời hứa với nàng:

【我答应过她 绝不观礼 在这里也一样 同样是中州 同一场雪 送她出嫁

Ta đã hứa với nàng ấy, tuyệt đối không xem lễ cưới, ở đây cũng thế thôi mà, cùng là đất Trung Châu, cùng là một trời tuyết trắng, tiễn nàng ấy xuất giá】




Thế nhưng ông trời có mắt, lòng người mưu đồ, có kẻ muốn làm Hoàng hậu, đã ngăn cản buổi làm lễ, vậy nên Thái Tử và Thôi Thời Nghi chưa bái đường thành thân, vậy nên thật tốt, họ chưa phải phu thê. Thái Tử một lòng mưu đồ giết vua lên ngôi, hắn hỏi Thời Nghi hắn có thích hợp làm vua hay không, Thời Nghi thẳng thắn trả lời hắn không phải quân chủ, Thái Tử liền tức giận mà nhắc Thời Nghi rằng đừng quên mình là người của ai nhắc nàng đừng lúc nào cũng nhớ về Tây Châu. 

Lần cuối Thôi Thời Nghi gặp Châu Sinh Thần là trước ngày chàng dẫn binh đi dẹp quân phản loạn, lần này chàng vẫn không hề quay đầu. Và vẫn như xưa, chiến công không ngừng lập, Châu Sinh Thần chiến thắng trở về. Ngày đó chàng còn vui mừng mua được hai giỏ thạch lựu mà Thời Nghi thích nhất, định gửi vào cung cho nàng. Chẳng ngờ chàng không đợi được đến lúc đó, đợi chàng ở trong cung là tên Thái Tử muốn giết người Hoàng Thúc là chàng để diệt mối hoạ sau này. Hắn đổ oan cho chàng tội làm phản. Thiên binh vạn binh Châu Sinh Thần vốn không sợ, vì chàng có thể đánh lại được, thế nhưng thiên triều kia chàng lại không nỡ bỏ sự trung thành, vì cứu lấy chư vị lão thần, chàng cam nguyện buông đao, bỏ đi tất cả chống cự, thế nhưng tại khoảnh khắc buông tay chàng có biết sau này Thời Nghi sẽ như thế nào không, nếu chàng biết nàng sẽ đi theo chàng, liệu chàng còn không hề do dự buông đao cam chịu không?  

Vì Tiểu Nam Thần Vương Châu Sinh Thần cả đời nổi danh bởi  "美人骨 - Mỹ Nhân Cốt" thứ mà “可以连王屋都忌惮 可以让天下传颂 - Có thể khiến cả Hoàng Thất phải kiêng nể, có thể khiến người trong thiên hạ truyền tụng” . Thái Tử muốn diệt sạch thanh danh của chàng trên thế gian nên ngay đêm đó hắn bắt chàng lãnh hình phạt róc xương. Suốt ba canh giờ liền chịu hình chàng không một tiếng than đau đớn, và rồi ly khai nhân gian mà chẳng được gặp Thời Nghi lần cuối. 

Trước đây Châu Sinh Thần có ân với một tên tướng sĩ bên địch, hắn cũng từng được Thôi Thời Nghi cứu hai lần nợ hai lần mạng, cho nên hắn được Châu Sinh Thần ủy thác lại trước khi chết, nhất định phải cứu Thời Nghi rời cung đến Nam Tiêu. Cuối cùng chàng chỉ có thể lén nhờ hắn để lại cho Thời Nghi một bức huyết thư, trong thư viết rằng:

【辰此一生 不负天下 唯负十一

Đời này của Thần*, không phụ thiên hạ, chỉ phụ Thập Nhất】

* "Thần" là "辰" trong tên của Châu Sinh Thần 周生辰.




Ngày Châu Sinh Thần mất cũng là ngày Thôi Thời Nghị lại bị mất đi ngôn ngữ, nàng không thể nói thành lời, cũng chẳng thể khóc thành tiếng. Nhận được huyết thư, lòng nàng đã quyết, vì trong tim chứa một đóa sen nở rộ, nàng sẽ đem nó cùng rời đi. Nàng đốt hết chiến thư theo cùng Châu Sinh Thần. Thời gian là bốn ngày sau, đầy trời tuyết trắng, trên thành Trường An, một thân hỷ phục, nàng đến gặp Tiểu Nam Thần Vương của nàng.




【我自入王府 得师父教诲 得同门爱护 未曾有过半分报答 而今师父蒙冤惨死 同门惨遭屠戮 仇人近在咫尺却不能杀 已至极是痛苦 却无可能再与其成婚。

今日女儿不孝 叩谢娘的教育之恩 请娘恩准女儿 舍漼性弃 自族谱除名 自此 漼氏再无不孝女 时宜只是南辰王府的十一。

南辰王军 从主帅 到军中的每一个兵卒 都赤胆中心 为国为名 天理昭然 终有还我王军清白的一日。

周生辰 我来嫁你了。 若有来生 换你先娶我 可好 你不说话 我当你答应了。

Ta nhập Vương Phủ, được sư phụ dạy dỗ, được đồng môn yêu mến che chở, trước giờ chưa từng báo đáp được gì. Vậy mà nay sư phụ bị vu oan chết thảm, đồng môn bị tàn sát, kẻ thù ở gần trong gang tấc nhưng không thể giết. Thống khổ đến tận cùng, tuyệt đối không thể lại cùng hắn thành hôn. 

Hôm nay con gái bất hiếu, khấu tạ ơn dưỡng dục của nương, xin nương ân chuẩn cho con, từ bỏ họ Thôi, xóa tên khỏi gia tộc. Từ nay, Thôi thị không còn đứa con bất hiếu này, Thời Nghi chỉ là Thập Nhất của Nam Thần Vương Phủ. 

Nam Thần Vương Quân, từ chủ soái cho đến mỗi một binh sĩ trong quân, đều lòng thành son sắt, vì nước vì dân, thiên lý chiếu rọi, mong có một ngày trả lại cho Vương Quân của ta sự thanh sạch. 

Châu Sinh Thần,ta tới gả cho chàng đây. Nếu như có kiếp sau, đổi lại chàng đến cưới ta trước, được không? Chàng không trả lời, vậy ta coi như chàng đồng ý rồi.



Năm đó nghĩa tử của quân sư bốc cho Thời Nghi một quẻ về tình duyên, trên quẻ ghi rằng, đời này của nàng không có hôn giá (cưới gả). 

【卦象上 她并无婚嫁之名】




~~~~~~

西州真的是悲伤之地。

那一年 有某个西州九公主 在草原中 满天雁飞 一身白衣 鲜血染尘地 永远离开了时间。

当年 她穿上一身红衣 穿的最好看 最漂亮的。

这是小枫 她是西州九公主。

又来了一年 有某个南辰王府的小公主 在城上 满天大雪 一身红衣 不犹豫的跳下去 也永远离开了时间

当年 她穿上一身白衣 听了师父的生辰祝贺 最可爱的。

这是时宜 她是南辰王府的小公主。

原来 西州是替她们留着所有最美好的回忆 但终于是不能回来了。

人没了 景色都不重要了。

小枫去找她的顾小五。

时宜去嫁给她的周生辰。

都是最好的结果。

~~~~~~ 

Nguồn ảnh: weibo.

Sở dĩ phim có hai tên vì đây là bộ phim được chuyển thể từ vài phần ngoại chuyện của tiểu thuyết "Một đời một kiếp Mỹ nhân cốt" tác giả Mặc Bảo Phi Bảo.

Tên cũ của phim là "Trường An như cố", có lẽ là vì năm đó Thời Nghi từ thành Trường An nhảy xuống đến gả cho Châu Sinh Thần.

Nhưng sau này công chiếu thì phim đổi tên thành "Châu Sinh như cố".

Mình cảm thấy "Châu Sinh như cố" dường như phù hợp hơn cái tên cũ. Vì có lẽ kiếp này nên thuộc về Châu Sinh Thần. Cả đời Châu Sinh Thần ngồi trên lưng ngựa chinh chiến sa trường, nguyện vọng của chàng chỉ có một, đó là:

【愿国土之上 再无百里硝烟。

愿我北陈百姓安居乐业 人间炊烟不断 千里绵延

Nguyện trên đất nước không còn trăm dặm chinh chiến. 

Nguyện bách tính Bắc Trần ta an cư lạc nghiệp, nhân gian khói bếp không ngừng, trải dài ngàn dặm】

Thế nên chàng chẳng phụ thiên hạ, mà là thiên hạ phụ chàng, nhân thế nợ chàng một Thập Nhất. 

Ở kiếp sau của câu chuyện, cũng là phần phim được chuyển thể với tên gọi là "Nhất sinh nhất thế" (Một đời một kiếp). Trong kiếp sau, Châu Sinh Thần đã không còn mang cốt cách mỹ nhân, chàng chỉ có dung mạo của một người bình thường, ngược lại Thời Nghi có dung nhan xinh đẹp hiếm gặp. Để trả lời cho lý do tại sao lại có sự thay đổi đảo ngược như thế, Châu Sinh Thần đã từng nói rằng:

【我想我应该是用一身美人骨 换了你的倾国倾城 换了你能记得我 换了你能开口叫我的名字

Anh nghĩ rằng hẳn là anh đã dùng một thân Mỹ Nhân Cốt để đổi lại vẻ khuynh quốc khuynh thành cho em, đổi lại em có thể nhớ được anh, đổi lại em có thể mở miệng gọi tên của anh

Popular posts from this blog

[Dịch] Sống cuộc đời bạn muốn.

Chữ “Tình Thân” trong những câu chuyện của Mặc Bảo Phi Bảo

Cửu biệt trùng phùng - Dĩ Diên Vi Định...