[Review phim] 當男人戀愛時 - Man in love - Khi người đàn ông yêu (2021)

"當男人戀愛時" là bản remake lại từ phim Man in love (2014) của Hàn Quốc. Mình chưa xem bản Hàn nhưng với bản Đài mình lại rất mong chờ vì đây là bộ phim điện ảnh đánh dấu sự trở lại của chú Trạch kể từ "谁先爱上他的“。

Điện ảnh Đài Loan vẫn cứ mang trong mình một chất riêng như thế, màu phim đầy chất điện ảnh, đầy chất thơ và đầy những kỷ niệm. Không như đa số các bộ điện ảnh thể loại tình cảm khác của Đại Lục, phim điện ảnh tình cảm của Đài Loan không có nhiều câu thoại đậm chất ngôn tình, cũng chẳng có nhiều tình tiết nội dung, thế nhưng nó luôn làm người xem phải day dứt về nhân vật, sau đó chạm nhẹ đến nơi sâu nhất của cảm xúc và làm chúng ta bật khóc ngon lành trong từng cảnh quay. Mình không rõ về tất cả thế nhưng đa số những bộ điện ảnh Đài Loan mình từng xem qua thì hình như mỗi phân đoạn đều mang mác một nỗi buồn, dù là phân cảnh hài hước gây cười nhưng vẫn cứ mang trong đó sự xót xa chẳng nói thành lời. Với mình mà nói thì "當男人戀愛時" cũng là một bộ điện ảnh như thế, mình chẳng thể tìm được một câu thoại ngôn tình nào cả, vì từng lời nói, từng hành động của nhân vật thực sự rất đơn giản và chân thật, nhưng vẫn làm lòng người thấy buồn.




"當男人戀愛時" kể về một tên đòi nợ thuê A Thành, trong một lần đi đòi nợ thì gặp được con gái của người nợ tiền, trúng ngay tiếng sét ái tình với cô gái xinh đẹp tên Hạo Đình. Sau đó A Thành đã đề nghị Hạo Đình hẹn hò với mình để xóa nợ, cuộc sống của hai con người hoàn toàn khác biệt dần dần hòa vào nhau, và họ nhìn thấy được những góc tối mà chẳng ai có thể hiểu của mỗi người. 




Trương Mạnh Thành còn gọi là A Thành, 40 tuổi, thích đọc truyện tranh, nghề nghiệp là đòi nợ thuê. Người ngoài nhìn vào thì lý lịch của A Thành chỉ đơn giản vài điều như trên, cộng thêm ra vào sở cảnh sát như đi chợ, vì vậy ai gặp anh cũng lánh xa hàng cây số. Thế nhưng chỉ những ai từng tiếp xúc qua với A Thành mới biết anh là một người có trái tim mềm yếu và luôn giúp đỡ người khác, luôn thương yêu gia đình như thế nào. Đầu tiên, với gia đình, lý do anh đi đòi nợ thuê là năm đó người anh trai vô dụng của anh đầu tư cái gì cũng thua lỗ, người ta đến đòi nợ lại không có tiền trả, cực chẳng đã anh đành phải đi theo người ta làm công trả nợ cho anh trai mình; anh có một người cha làm tài xế xe bus, ông rất thương anh và thường khuyên anh sớm ngày an ổn, thành gia lập thất; anh có một người chị dâu miệng mồm lanh chanh nhưng luôn quan tâm chăm sóc gia đình chồng; anh có một đứa cháu gái, mà khi nó xin tiền anh sẽ cho ngay, nó cũng quan tâm anh rất nhiều. Với mọi người xung quanh, người thân thiết sẽ thấy anh với bộ dạng cà lơ phất phơ không để ý gì, lúc nào cũng cười cười đùa vui, thế nhưng anh biết cương biết nhu rất đúng lúc, đó là khi anh sẵn sàng lấy đỉnh hương đập thẳng vào đầu để con nợ sợ mà trả tiền, thế nhưng khi biết rằng con trai kẻ này bị bệnh phải chữa gấp, anh đã rút tiền ra cho lại người đó; đó là khi anh đến tiệm thuốc của một ông già đòi nợ, thấy người đó kêu buôn bán ế ẩm, anh liền rút ít tiền cho lại ông lão; đó là khi đến cửa hàng buôn bán của hai vợ chồng người Việt Nam, biết anh là người tốt luôn giúp đỡ họ nên họ còn dúi vào tay anh hộp bánh mang về; đó là khi anh sẽ chẳng dùng vũ lực để đòi nợ nếu không cần thiết...  Người ngoài sẽ không bao giờ biết được mặt tốt này của A Thành. Để rồi thật tình cờ một người con gái xuất hiện trong đời anh, hiểu được anh, yêu thương anh và người đàn ông 40 tuổi đó cứ như cậu trai trẻ lần đầu biết yêu, ngây thơ đến hài hước mà tán tỉnh người ta.




Ngô Hạo Đình là con gái của một người nợ tiền, cô có một cuộc sống vất vả, làm việc ở một hội sở nông nghiệp, quanh năm chăm sóc người cha bệnh tật phải nằm viện. Với đồng lương ít ỏi của mình, cô không thể trả nợ thay cha. Thế nên khi A Thành đề nghị làm bảng tô màu những buổi hẹn hò để trừ nợ, ban đầu cô không đồng ý, nhưng rồi đành phải chấp nhận vì chẳng còn cách nào khác. Hai người họ lúc mới quen nhau chỉ là đi uống nước, đi ăn cơm chung, rồi dần dần Hạo Đình cũng nhìn thấy được mặt tốt của A Thành. Nhưng Hạo Đình chỉ thật sự mở lòng là khi cha cô qua đời, ngày đó đáng lẽ cô chỉ có một mình, vậy mà A Thành đã đến, đã lo toan chu toàn mọi việc, đã cùng cô tiễn cha rời khỏi thế gian này, anh đứng bên cạnh cô như một người con trong gia đình, như thể họ đã thực sự là những người thân vậy. 




Thật ra tình cảm của cả hai đều rất giản dị và bình yên, chẳng có sóng to gió lớn gì ngoài sự bươn chải cuộc sống, muốn được ở bên nhau cùng xây đắp một gia đình. Ngay từ đầu A Thành đã nói với Hạo Đình rằng: " 我是喜欢你 我才对你好啊" (Tôi thích em tôi mới đối xử tốt với em). Sau đó A Thành vì mong cầu một cuộc sống bình thường ở bên Hạo Đình, anh quyết định chuyển nghề, hôm đưa ra quyết định đó anh nói anh rất vui, giống như cuối cùng anh cũng có thể tìm được nơi dừng chân tại bến đỗ là cô rồi. Khi A Thành cố gắng kiếm tiền để thực hiện mong muốn của Hạo Đình là nghỉ việc để cùng nhau mở một tiệm trà sữa nhỏ, cô nhẹ nhàng chia sẻ với anh rằng: "我今天想了一整天 店可以晚点再组 现在的房间可以换小一点 只要我们俩个可以在一起就好了" (Hôm nay em đã suy nghĩ cả ngày rồi, cửa tiệm thuê muộn một chút cũng được, căn phòng hiện tại này có thể đổi sang căn nhỏ hơn, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau là được), A Thành liền đáp lại với tiếng cười nhẹ kiểu bông đùa rằng: "跟我不能过苦日子 知道吗?" (Theo anh không thể sống những ngày khổ cực, biết không?). Những năm tháng đó, anh từng vẽ ra một giấc mơ với cô rằng, đợi họ mở cửa tiệm sắp xếp mọi thứ ổn định rồi, họ sẽ kết hôn rồi cùng đi thăm cha của cô: "我想说 让你爸爸看看 他的女儿现在有人照顾 不会孤单了" (Anh nghĩ là muốn ba em nhìn xem, bây giờ con gái của ba đã có người chăm sóc rồi, không cô đơn nữa). Thế nhưng tiền sạch đâu phải dễ kiếm, A Thành đã chẳng còn cách nào khác là kiếm tiền bẩn, để rồi bị người ta lừa hết cả gia tài, rồi lại vào tù và bị bệnh u não. Anh đã nghĩ rằng một kẻ như anh thì chết cũng chẳng sao, nhưng ít nhất, anh phải trả lại cho cô những gì anh đã nợ. A Thành liều cái mạng mình mà đi đòi lại tiền, dùng tất cả sức lực, tất cả mọi cách, cuối cùng khi anh trả số tiền đó cho cô, cô chỉ hỏi một câu: "你以为你欠我的是这个吗?" (Anh cho rằng anh nợ tôi là cái này ư?). Nhưng A Thành đã không còn tư cách để đáp lại tình cảm kia nữa rồi, vì anh không còn thời gian. Khi nhìn thấy cô có thể mỉm cười như hiện tại, anh mãn nguyện rồi. Sau đó anh về nhà gặp gia đình lần cuối, cha anh đã không còn minh mẫn nữa, anh dặn cha rằng nếu con đi rồi xin cha hãy nhớ đến con như một người con hiếu thảo biết đấm bóp chân cho cha, cháu gái anh dặn anh nhớ trở lại để trả con bé chiếc bút cầu vồng. Và chẳng có ngày trở lại nữa, họ cứ thế mà chia ly mà không hề hay biết. Chỉ có Hạo Đình và anh trai, chị dâu biết được sự thật sau đó, mọi thứ cũng đã quá muộn rồi. Cảnh phim làm mình ấn tượng nhất là lúc Hạo Đình và A Thành ngồi trên sân thượng của bệnh viện vào một chiều hoàng hôn đầy nắng, Hạo Đình đọc truyện tranh cho A Thành nghe, rồi anh ghé vào tai cô mà nói rằng: "第一次见到你 我就喜欢你了" (Lần đầu tiên anh gặp em, anh đã thích em rồi). Đó cũng là lời cuối họ nói chuyện với nhau, A Thành không kịp thưởng thức món thịt băm chưng anh thích nhất mà cô đích thân làm cho anh, thì đã rời đi rồi. Hôm gia đình tiễn anh, trời mưa to lắm, cha anh lặng mình tự nói một câu trách anh rằng: "Thằng con bất hiếu, chết rồi còn gây phiền phức", vì anh đã từng nói với cha rằng, bố cô ấy mất rồi, lúc con không ở đây, bố có thể làm bố cô ấy được không? Có lẽ điều cuối cùng anh để lại cho mỗi người trong gia đình đó là dành tặng cô một người cha mới, dành tặng cha một người con khác và dành tặng anh trai một tấm biển cửa hàng mới. A Thành ở trong tim của mọi người, vẫn là hình ảnh anh mỉm cười thật rạng rỡ.

"最后二十分钟 别怕哭出声" (Hai mươi phút cuối phim, đừng sợ khóc thành tiếng).




Lời gửi gắm mà đoàn làm phim dành tặng một ai đó trong số chúng ta:

"给默默照顾家人的你, 辛苦了"

Dành cho bạn, người luôn âm thầm chăm sóc người nhà, bạn đã vất vả rồi!

Nhạc phim cũng hay lắm ạ: 愛情你比我想的閣較偉大



Nguồn ảnh: Weibo.

Popular posts from this blog

[Dịch] Sống cuộc đời bạn muốn.

Chữ “Tình Thân” trong những câu chuyện của Mặc Bảo Phi Bảo

Cửu biệt trùng phùng - Dĩ Diên Vi Định...