[Review phim] 机智的上半场 - Nửa hiệp cơ trí.
Ba mẹ vĩnh viễn là người yêu thương bạn nhất.
Gần đây mình có xem một bộ phim thanh xuân, nói chính xác hơn là mình chỉ xem câu chuyện của một bạn nữ trong số bốn bạn nữ chính.
Nhân vật mình xem có tên là Hoàng Phủ Thục Mẫn, mà người ta hay gọi cô với biệt danh là tiểu công chúa, bởi vì cái tính cách công chúa trẻ con của cô ấy. Tính cách này là do Hoàng Phủ được bố mẹ che chở, bao bọc từ nhỏ. Bố mẹ của Hoàng Phủ luôn sợ cô gặp phải nguy hiểm hoặc tổn thương nào đó nên ngay từ khi còn rất nhỏ đã không cho phép cô được làm bất cứ cái gì, luôn quan tâm, chăm chút cho cô từ những thứ nhỏ nhặt nhất, cuối cùng cô được nuôi dưỡng như một tiểu công chúa đích thực, không vướng bận sự đời. Chính vì vậy, Hoàng Phủ bước vào đại học, đến thành phố Trùng Khánh với tâm thế là một con chim tự do không còn bị vây hãm trong chiếc lồng vàng của cha mẹ ở Thượng Hải.
Tiểu công chúa Hoàng Phủ Thục Mẫn là người hay dỗi hờn, hay muốn mọi người phải quan tâm, để ý đến mình, bỗng dưng một ngày gặp phải cậu lưu manh tên Châu Ngu. Châu Ngu là người nguyện chiều theo sự trẻ con của Hoàng Phủ, nhưng cũng là người dạy cho Hoàng Phủ cách trưởng thành, bước ra khỏi cái vỏ bọc công chúa nhỏ để trở thành một công chúa mạnh mẽ, tự tin hơn. Khi mà Hoàng Phủ không tự tin về bản thân, Châu Ngu sẽ nói với cô rằng: "你比不比赛 想干什么 都应该是自己做决定啊 跟阿姨有什么关系啊" (Cậu muốn tham gia thi đấu hay không, muốn làm cái gì, đều nên do chính cậu quyết định, việc đó có liên quan gì đến mẹ cậu đâu chứ). Và mặc dù một tháng vài lần nói chia tay với Châu Ngu vì những lý do ấu trĩ ngớ ngẩn nhưng chỉ cần Châu Ngu chọc cô cười là cô lại quên ngay, thực ra Hoàng Phủ là một tiểu công chúa không giận dai, đơn thuần và cũng rất dễ dỗ dành.
Nhưng tiểu công chúa Hoàng Phủ Thục Mẫn chỉ thực sự trưởng thành là khi mẹ cô bị bệnh ung thư phổi. Cô bắt đầu học cách quan tâm mẹ, và lúc đó Hoàng Phủ mới nhận ra từ xưa đến nay toàn là cô nhận từ mẹ trong khi bản thân cô chưa thực sự một lần quan tâm đến mẹ. Những ngày đầu biết mẹ Hoàng bị bệnh, Châu Ngu lặn lội từ Trùng Khánh tìm đến nhà Hoàng Phủ ở Thượng Hải, cậu quan tâm, ở bên cạnh chọc cho mẹ Hoàng vui cười, cậu học nấu những món ăn mà Hoàng Phủ thích ăn nhất từ mẹ Hoàng, ngày đó mẹ Hoàng nắm tay Châu Ngu mà nói rằng:
【马蹄 甘蔗 红枣 姜丝 那是一样都不能少 而且按比例来。。。马蹄和甘蔗那是性寒的 但是红枣和姜丝放进去呢 又很好地中和了一下。这就像过日子一样 要学会相互容忍 相互包容 那最后才能成为一家人 才能走得远。小周啊 我也知道我们家皇甫 就是身上缺点也蛮多的 娇气又任性 有时候爱耍小脾气 小性子 能容忍她的人也不多 假如有一天 我是说假如啊 有一天你不想容忍她了 不想跟她一起走下去了 也请你要善待她 一定不要伤害她 阿姨就是一点小要求。
Mã đế, đường mía, táo đỏ, gừng sợi, cứ theo tỉ lệ mà cho vào, cái gì cũng không được thiếu... Mã đế và đường mía mang tính hàn nhưng khi bỏ thêm táo đỏ và gừng sợi thì vừa hay có thể trung hòa được. Cái này cũng giống như cuộc sống vậy, phải học được cùng nhau khoan nhượng, cùng nhau bao dung, như thế cuối cùng mới có thể trở thành người nhà, có thể cùng nhau đi được xa. Tiểu Châu à, dì biết Hoàng Phủ nhà dì có nhiều khuyết điểm, vừa yếu đuối vừa thất thường, có lúc thích làm mình làm mẩy, nhỏ nhen một chút, người có thể khoan nhượng con bé cũng không nhiều, nếu như có một ngày, dì nói là nếu như nhé, có một ngày cháu không muốn nhường nhịn con bé nữa, không muốn cùng nó đi tiếp nữa, vậy thì xin cháu hãy lương thiện mà đối xử với nó, nhất định đừng làm tổn thương nó, dì chỉ có một yêu cầu nhỏ như thế thôi】
Thế rồi trước khi mẹ Hoàng mất, bà và Hoàng Phủ có một cuộc trò chuyện ngắn với nhau ở công viên nơi hồi bé Hoàng Phủ thường được bố mẹ dẫn đến chơi:
- 妈妈是不是管了你太多了啊 怕你吃苦 怕你受伤 什么事情都要替你想 替你做主 对不起啊。
- 说什么对不起啊 全天下的妈妈不都这样子吗。
- 只不过 你的路还很长很长 总是要自己走的 妈妈呢 也总会先走一步。。。其实生老病子啊 都是人之常情 都是规律 是谁也躲不掉的 只是妈妈呀 老觉得自己才四十出头 感觉有点不甘心 感觉还有很多很多事情要去做。想看着你毕业 想看着你结婚 然后呢 过几年还要生个可爱的小宝宝 妈妈还想给你带宝宝。
- Có phải mẹ quản con quá nhiều không, sợ con gặp khó khăn, sợ con bị thương, cái gì cũng muốn nghĩ thay con, muốn thay con làm chủ, mẹ xin lỗi nhé.
- Mẹ nói xin lỗi gì vậy, không phải tất cả những người mẹ trên thế giới này đều như thế sao.
- Chỉ có điều con đường sau này của con còn rất dài rất dài, sẽ luôn phải đi một mình, mà mẹ thì luôn phải đi trước con một bước... Thật ra sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, là quy luật, ai cũng không thể trốn tránh được, chỉ là mẹ cảm thấy bản thân mới đầu bốn mươi tuổi, cảm thấy không cam tâm, cảm thấy còn rất nhiều rất nhiều việc muốn làm. Muốn thấy con tốt nghiệp, muốn thấy con kết hôn, sau đó vài năm thì sinh một em bé dễ thương, mẹ còn muốn chăm sóc cho con của con nữa.
Mẹ Hoàng đã không kịp thực hiện những ước muốn của mình thì đã rời xa thế gian. Từ ngày đó tiểu công chúa Hoàng Phủ dường như cũng đã chết theo mẹ. Cô học cách mỉm cười trở lại, nhưng đó không còn là nụ cười ngây ngô của ngày trước nữa, đó là nụ cười kiên cường bước tiếp về phía trước. Hoàng Phủ cũng là người chín chắn, trưởng thành hơn, cô học được cách nghĩ cho người khác, yêu Châu Ngu theo cách nghiêm túc, thương và hiếu thuận với ba Hoàng thật nhiều. Hoàng Phủ không còn coi nhẹ hai chữ chia tay nữa, có chuyện gì cũng cẩn trọng thương lượng với Châu Ngu. Khi ngày tốt nghiệp sắp gần kề, hai người lựa chọn phát triển sự nghiệp ở hai thành phố khác nhau, trong khi Hoàng Phủ muốn về Thượng Hải với ba Hoàng thì Châu Ngu lựa chọn ở lại Trùng Khánh quê cậu. Trong lúc đang lưỡng lự và im lặng đầu tranh, sự im lặng lần này Hoàng Phủ cho rằng cả hai sẽ thực sự chấm dứt, nhưng ba Hoàng đã gọi điện nói chuyện với Hoàng Phủ, ba Hoàng bảo rằng:
【爸爸知道 你是想回上海来陪爸爸。你知道 爸爸是不可能离开上海的 因为你妈妈在这里。 你的孝心 爸爸都知道, 但是爸爸要告诉你, 爸爸在这儿没问题。但是你的感情 是你们俩之间的事。 最后陪你走到底的 终究是你身边那个人。 你不用考虑爸爸 你现在要考虑的是 小周是不是那个对的人
Ba biết là con muốn về Thượng Hải ở cùng ba. Con biết ba sẽ không thể rời khỏi Thượng Hải vì có mẹ con ở đây. Tấm lòng hiếu thảo của con ba đều hiểu, nhưng ba muốn nói với con rằng ba ở đây không sao cả. Nhưng tình cảm của con là chuyện giữa hai đứa với nhau. Cuối cùng người đi cùng con cho đến sau này là người ở bên cạnh con. Con không cần cân nhắc chuyện của ba, hiện tại chuyện con cần suy nghĩ chính là Tiểu Châu có đúng là người đó hay không】
Châu Ngu cũng dành thời gian suy nghĩ về việc này, sau khi đưa ra quyết định thì cậu đã nói với mẹ, mẹ Châu Ngu ban đầu không đồng ý nhưng sau đó bị cậu thuyết phục, cậu chỉ hỏi mẹ là nếu như trong nhà không còn ba nữa mà chỉ còn một mình mẹ thì mẹ sẽ thấy như thế nào, cậu hy vọng mẹ hiểu cho lựa chọn của mình và mong mẹ tin rằng dù ở bất cứ đâu cậu cũng có thể tỏa sáng, lúc đó mẹ Châu có bảo Châu Ngu rằng:
【去上海你住到哪里啊 房子都没得 等妈妈把房子给你买好了再去 要不得呀 你着什么急啊
Đến Thượng Hải thì mày ở chỗ nào hả con, nhà thì không có, đợi má mua nhà cho mày đã rồi hãy đi không được à, mày vội gì thế con】
Châu Ngu trêu Hoàng Phủ là đến Thượng Hải thì không mua nổi xe, không mua nổi nhà, công việc thì khó kiếm mà thức ăn lại không ngon, nhưng lý do cậu chọn đi Thượng Hải cùng Hoàng Phủ là:
【以后 不管去哪里都会遇到困难 就算去上海呢 可能会比这里稍微难那么一丢丢 但怕什么呀 只要我们两个人在一起 有商有量的 一起努力 我觉得没有什么解决不了的
Sau này bất kể là đi đâu thì cũng đều sẽ gặp khó khăn, dù là đến Thượng Hải có thể sẽ khó khăn hơn ở đây một chút chút, nhưng sợ gì chứ, chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau, có thương có lượng, cùng nhau nỗ lực, anh cảm thấy không gì là không thể giải quyết được cả】
Nghe câu trả lời của Châu Ngu thì có thể sẽ cảm thấy tuổi trẻ chưa trải sự đời, thế nhưng tuổi trẻ mà, chính là dám làm dám chịu, sau này cho dù không có một kết quả tốt thì chắc rằng Châu Ngu cũng sẽ không hối hận, vì đây là lựa chọn của chính cậu chứ không ai ép cậu cả. Thực ra trong thâm tâm, ngay từ ngày đầu gặp Hoàng Phủ, cậu luôn biết Hoàng Phủ là một tiểu công chúa, thế nhưng Châu Ngu nguyện ý yêu thương tiểu công chúa nhà họ Hoàng, như cách cậu vẫn luôn chiều theo mấy trò làm nũng của cô và dù có lúc Châu Ngu sẽ cáu nhưng rồi lại hết giận ngay, giống như cách Châu Ngu nói chuyện với Hoàng Phủ, luôn nhường nhịn và nhẫn nại: "好 你是公主 你先说" (Được, em là công chúa, em nói trước đi).
~~~~~~
Nguồn ảnh: weibo.
Xin lỗi các bạn vì rõ là muốn kể câu chuyện về ba mẹ Hoàng nhưng lại không tìm được ảnh của gia đình Hoàng Phủ. Vì chuyện của gia đình Hoàng Phủ không phải nội dung chính nên chỉ được kể trong một tập và vài phân đoạn của phim và cũng không phải nội dung chính nên không kiếm được ảnh đẹp.