[Dịch] Có một ngọn núi ở trên mây.

 1.许多时候,我们执着于梦想,以为远方才有风景。但其实,最美的风景,往往就在身边。人生短暂,转眼间,岁月就悄悄走掉了。要知道,岁月易蹉跎,但难回头。

Nhiều khi chúng ta cố chấp vì ước mơ, cho rằng ở nơi phương xa mới có phong cảnh. Nhưng thật ra phong cảnh đẹp nhất thường lại ở chính bên cạnh ta, đời người ngắn ngủi, chớp mắt năm tháng cứ thế lặng lẽ trôi đi. Hãy biết rằng, năm tháng dễ dàng trôi đi vô ích, nhưng khó có thể quay đầu nhìn lại. 

2.我们曾如此渴望命运的波澜,到最后才发现,人生最曼妙的风景,竟是内心的淡定与从容;我们曾如此期盼外界的认可,到最后才知道,世界是自己的,与他人毫无关系。

Chúng ta từng khát vọng vận mệnh sóng gió, nhưng đến cuối cùng mới phát hiện, phong cảnh đẹp đẽ nhất của một đời người, hóa ra chính là sự bình lặng và an yên ở trong tim. 

Chúng ta từng kỳ vọng được thế giới công nhận, nhưng đến cuối cùng mới biết rằng, thế giới chính là bản thân mình, và nó không liên quan đến người khác.    

3. 要把所有的夜晚归还给山河,把所有的春光归还给疏疏篱落,把所有的慵懒沉迷和止步不前归还给过去。明日之我,胸中有丘壑,立马振山河。

Hãy đem tất cả đêm đen trả về với sông núi, đem tất cả ánh sáng mùa xuân trả về với hàng rào lưa thưa, đem tất cả mệt mỏi đắm chìm và bước chân chững lại trở về với quá khứ. Tôi của ngày mai, lòng đầy vững vàng, tiến về phía núi sông. 

4. 今日,我们所受之苦难;他日,必将收获回报。今日,我们所临之黑暗;他日,必将创造辉煌。今日,我们所处之绝境;他日,必将成为坦途。

Tất cả những vất vả khó khăn của hôm nay, tất được hồi đáp trong ngày sau. 

Tất cả những tối tăm của hôm nay, tất tạo ánh sáng trong ngày sau.

Tất cả những tuyệt vọng của hôm nay, tất biến thành con đường vững chãi trong ngày sau. 

5. 应该要自信的呀,宇宙这么大,太阳系这么大,每个人都是落在地球上的星星,是独一无二,精心挑选,有特殊任务的,不要辜负了每一颗星星的愿望.

Tự tin một chút nhé, vũ trụ to lớn như thế, hệ thái dương rộng lớn như vậy, mỗi người đều là một vì sao lạc vào địa cầu, là độc nhất vô nhị, được tuyển chọn vô cùng kỹ càng, mang trên mình những nhiệm vụ đặc biệt, vậy nên đừng phụ lòng nguyện vọng của những vì sao.

6. 开头:曾经沧海难为水,除却巫山不是云。

结尾:愿你终成沧海,赠我万里无云。

Mở đầu: Biển xanh từng làm khó nước, núi Vu không gì ngoài mây

Kết thúc: Nguyện người hóa thành biển xanh, tặng ta vạn dặm không mây.

Nguồn: Zhihu

Nguồn ảnh: Weibo Y Xuy Ngũ Nguyệt.

~~~~~~
Thực sự thời gian gần đây mình bận quá, mình không thể sắp xếp được một không gian và thời gian dành riêng cho bản thân. Mình cảm thấy mọi thứ đều đang tích tụ lại và kéo mình xuống thật sâu thật sâu trong mớ hỗn độn. Mà ngay cả bản thân mình cũng không biết phải bắt đầu từ đâu hoặc dừng lại ở điểm nào để tháo dỡ mớ cảm xúc tiêu cực này. Mình chợt nhận ra một thói quen của bản thân mỗi khi thời điểm xảy đến, đó là mình thích tháo mắt kính ra và không muốn nhìn rõ ràng bất cứ thứ gì. Mình cứ mò mẫm và mịt mờ như thế, có lẽ chỉ là để trốn tránh thực tại trong giây lát. Hoặc chăng để chính bản thân mình thấy yên bình trong thế giới của bản thân. 

Ngày đó khi mới bắt đầu, mình đã cho rằng mình sẽ ổn, nhưng sự thật là từng chút từng chút một đã dần dần trở thành một ngọn núi đè nặng lên vai mình, mà đáng tiếc lúc nhận ra sức nặng đó thì mình đã sớm sụp đổ từ khi nào không hay...  

Popular posts from this blog

[Dịch] Sống cuộc đời bạn muốn.

Chữ “Tình Thân” trong những câu chuyện của Mặc Bảo Phi Bảo

Cửu biệt trùng phùng - Dĩ Diên Vi Định...