[Review phim] Nhật ký tự do của tôi - My Liberation notes.
"Something good will happen to you today".
"Nhật
ký tự do của tôi" là một bộ phim kỳ lạ. Nó bắt đầu với màu sắc và không
khí có chút nặng nề, nếu ai đó bắt đầu đến với nó bởi sự hiếu kỳ mong muốn một
câu trả lời sớm thì sẽ chẳng thể kiên trì đến hiện tại. Ngược lại những ai đến với tâm thế đón nhận tất cả mọi cảm xúc tại thời điểm nó diễn ra thì hiện
tại lại thấy được giải thoát.
Khi phim mới được công chiếu, mình và người anh em của mình đứng ở hai tâm thế đối lập nhau để dõi theo từng bước chân của nhân vật. Trong khi người anh em của mình xem nó và nói rằng cảm thấy dễ chịu và bình yên, mình lại thấy nó là những thước phim nặng nề và nhiều bí bách. Xong đến thời điểm hiện tại khi bộ phim đang bước dần tới cái kết thì chỉ còn mình mình dõi theo, vì người anh em của mình nói rằng chẳng thể kiên nhẫn vì sự ngột ngạt của bộ phim.
Vậy nên mình nói rằng "Nhật ký tự do của tôi" là một bộ phim kỳ lạ, nhưng thật đặc biệt. Nó kỳ lạ ở chỗ người đón nhận nó với tâm trạng bình thản nhất thì mới tìm thấy sự giải phóng, nó đặc biệt ở chỗ tất cả đều không một chút màu hồng, chỉ có màu xanh của cây cối và màu vàng của nắng ngoài đồng.
![]() |
Xa lạ - Đến gần - Cô độc - Hạnh phúc |
Bố - một người luôn im lặng. Ông dạy các con và một người xa lạ - một người mà chỉ cần ông liếc nhìn thì chú cũng biết điều ông muốn, ông bảo rằng: Làm ăn chân chính từ từ thì gì cũng có.
Mẹ - một người luôn thầm lặng. Mẹ chẳng có niềm vui nào ngoài ngắm nhìn các con mỗi ngày trưởng thành.
Chị cả - một người luôn khao khát có được tình yêu để mùa đông chị sẽ không phải cạo trọc đầu. Chị dũng cảm một lần để đổi lấy một câu nói "tôi sẽ trở thành người nào đó của chị" "chị đừng cạo trọc đầu".
Chú hai - một người luôn khao khát đổi đời, để cuộc sống bớt khổ, chỉ cần hưởng ké một chút ánh hào quang cũng được. Chú hai sống chân thật và chân thành với mọi người.
Cô út - một người luôn khao khát được giải phóng, giải phóng khỏi mọi thứ xung quanh. Cô út ít nói, không phải bởi cô không thích nói mà bởi vì không có ai để lắng nghe cô tâm sự những điều cô luôn nghĩ trong lòng.
Chú Gu - một người chẳng có quá khứ, chẳng có khát khao, chẳng có bất kỳ mối quan tâm nào... cho đến khi Cô út xuất hiện và kéo chú ra khỏi bóng tối.
Mối quan hệ của Cô út và Chú Gu là đặc biệt nhất. Hai người kỳ lạ đã tự hỏi nhau rằng: mùa đông qua đi, khi mùa xuân đến, liệu chúng ta có trở thành những con người khác?
Họ gặp nhau vào mùa đông, chia tay khi đông đến... và có lẽ gặp lại nhau cũng là ngày cuối đông gió tuyết cùng ùa về.
Tính đến thời điểm hiện tại, có ba phân cảnh làm mình ấn tượng:
1. Đoạn Cô út bị sếp mắng phải sửa lại bản thảo sau giờ làm, cô út ngồi ở quán cà phê gần bến tàu. Rồi chú Gu từ đâu xuất hiện, bước vào quán và lặng lẽ ngồi phía đối diện cô uống một chai rượu.
Khoảnh khắc này cô út đã quay sang nhìn chú mỉm cười và nói: cuối cùng mong ước của cô cũng thành sự thật. Còn chú chỉ nhìn một cái rồi lại lặng yên nhấm nháp rượu và chờ cô xong việc.
2. Đoan chú Gu sắp rời Sanpo, chú chỉ nói với cô út rằng chú sẽ trở lại Seoul, nếu cô muốn mắng chú thì cứ mắng đi, đừng để sau này phải hối hận. Cô út nói rằng cô không tức giận, cô chỉ thấy buồn, cô buồn vì cô biết chú không muốn rời đi, cô buồn vì nếu cô giữ chú thì chú nhất định sẽ ở lại, thế nhưng cô chẳng thể cất lên lời để chú ở lại, vì cô biết chú phải đi.
Trong giây phút đó, cả hai người đều biết, đều hiểu tất cả cảm xúc của đối phương, nhưng lại chẳng thể nói rõ những lời thật tâm trong tim mình.
3. Đoạn chú Gu đã lên Seoul, cô út một mình bước trên đoạn đường vắng, lúc đó cô đã nghĩ rằng: "Tôi đã cầu cho những gã rời bỏ tôi bất hạnh, tôi mong họ chết quách đi. Nhưng tôi sẽ cầu cho anh không bị cảm lần nào, cầu cho anh không ngày nào phải vật vã vì dư vị của cơn say".
Cuộc đời chú Gu là một bí ẩn, có nhiều tranh cãi về xuất thân và quá khứ của chú. Nhưng cho dù là sự thật, giống như Cô út đã nói, cô không quan tâm chú là ai, cô chấp nhận tất cả con người chú, giống như Bố đã nói với chú ngày chú rời Sanpo rằng: nếu đổi ý, quay lại lúc nào cũng được. Mình chẳng bất ngờ khi biết chú làm nghề gì, mình nghe và đối diện nó một cách bình thản giống như cách cô út nhẹ bâng mà nói rằng cô sẽ không thay đổi, cô sẽ mãi bình thường đến tẻ nhạt như hiện tại, chỉ vì cô thực sự thương chú.
Mình chưa biết cái kết cho tất cả các nhân vật, liệu sự giải phóng của họ là gì, thế nhưng "Nhật ký tự do của tôi" là một câu chuyện kể về nhiều cuộc đời, mình mong rằng chị cả sẽ tìm được hạnh phúc, chú hai và cô bạn thanh mai trúc mã sẽ ở bên nhau (vì cô bạn thanh mai trúc mã của chú xứng đáng hơn 72 điểm và cô thương chú, bảo vệ chú), mong bố và mẹ sẽ an nhàn tuổi già và mạnh khỏe bên các cô chú.
Cuối cùng, mong cô út chữa lành được những tổn thương của chú Gu, mong chú Gu cắt đứt được quá khứ đã ăn mòn chú và quay trở về lắng nghe những lời kể của cô út mỗi đêm. "Tôi sùng bái em" là câu nói còn nặng hơn cả câu "Tôi yêu em"... chú Gu đã nói với cô út vào một chiều hoàng hôn đầy gió. Chú sẽ quay về...
Để rồi hẹn nhau vào mùa xuân khi tất cả chúng ta đều sẽ trở thành một phiên bản khác...
~~~~~~
Update ending:
Mình viết những dòng trên là mọi thứ đang tạm dừng ở tập 12.
Và dưới đây là câu chuyện của kết thúc...
Sau khi trở về Seoul, chú Gu lại đắm mình trong cơn say bất kể ngày đêm và ngồi trong căn phòng giam lỏng chú dưới tầng hầm. Ba năm trôi qua chẳng ai có một cuộc đời tươi đẹp hơn. Mẹ mất, ba chị em chuyển lên Seoul, bố tái hôn, gia đình vốn không còn là gia đình cũ. Không ai đi tìm ai, nhưng mọi người đều nhớ.
Chị cả có lẽ là người được đón nhận giây phút hạnh phúc cuối cùng, mẹ đã gặp người mà chị thương trước khi ra đi, chị và người đó vẫn ở bên nhau. Rồi sau bao trăn trở và tủi thân, chị cả vẫn nói ra hết lòng mình một lần và chấp nhận bông hồng đó.
Chú hai thì khác, có lẽ số mệnh của chú là người tiễn đưa, chú đưa người đi và chờ đón người về. Ngày mẹ đi chú thất thần điên loạn mà chạy, rồi buồn rầu ngồi đợi chú Gu ở hầm xe cũ. Qua bao năm, chú vẫn canh cánh trong lòng những lời chú Gu đã nói, về con người, về ngọn núi và về những đồng xu. Chú muốn sống một đời bình lặng, qua ngày qua ngày và trao đi yêu thương với những người sắp lìa xa cuộc sống. Khoảnh khắc chú bật cười bất đắc dĩ và mở cuốn sách, có lẽ đó là sự giải phóng.
Bố vẫn nhớ chú Gu rất nhiều vì bố cũng thực sự thương chú Gu rất nhiều, bất kể chú là ai và có xuất thân như thế nào. Ngày chú Gu trở về căn nhà cũ, chú không nói gì nhiều nhưng ánh mắt bố lấp lánh nước như chào đón người con đi xa trở về. Bố hiểu hết, biết hết, thế nên bố lặng lẽ viết số điện thoại mới của cô Út và đưa cho chú Gu. Với ba chị em, bố đã không còn cứng nhắc và cố chấp như xưa. Bố dặn là dù không kết hôn cũng được, thích ở một mình cũng được, vì đó là cuộc đời của các con và vì các con còn trẻ hơn bố. Bố cũng đã được giải phóng khỏi cuộc đời đau khổ và những suy nghĩ cứng nhắc của chính mình.
Cô Út - có lẽ cô chẳng cần một ai để giải phóng bản thân, vì tự bản thân cô luôn biết mình là ai, mình sẽ làm gì và mình sẽ như thế nào. Chú Gu khi đặt bên cạnh cô, chú chính là một động lực để cô tiến lên, chứ không phải người giúp cô giải phóng. Trong thời gian không có chú ở bên cạnh, cô vẫn kéo chiếc xe bò của mình và nhích từng bước từng bước tiến về phía trước mỗi ngày, cô hạnh phúc theo cách bản thân cô lựa chọn.
Chú Gu vốn dĩ đã muốn cắt đứt một cách nhẹ nhàng nhất với cô Út ở Sanpo, xong không dễ dàng như chú nghĩ. Chú ở Seoul là chú của những ngày tháng vật vờ không mục đích, cuối cùng chẳng nhịn nổi mà tìm về Sanpo, đứng đợi cô Út ở ga tàu như mọi lần vẫn thế. Nhưng lần này cô Út sẽ không xuất hiện nữa, chú phải đi tìm cô ở một nơi khác.
- Vâng? Alo?
- Đã lâu không gặp? Anh Gu đây.
- Đã lâu không gặp.
- Em sống thế nào? Đã được giải phóng chưa?
- Làm gì có.
- Em đã gặp được người đàn ông sùng bái em chưa?
- Làm gì có.
- Gặp nhau đi.
Thế rồi hai cô chú gặp lại nhau. Nhiều người nói là kỳ lạ tại sao cô Út không giận chú Gu, sau ngần ấy năm không liên lạc, những năm tháng khó khăn nhất của mỗi người đều trải qua một mình, đều tự mình vượt qua, tại sao lại dễ dàng tha thứ và đón nhận trở lại như vậy. Nhưng cô Út không giận, không có nghĩa là cô không để tâm.
- Khi một người đứng trước số đông, kẻ thấy phiền là luôn là người đó. Số đông không thấy một người phiền đâu. Một người thì luôn ở trong thế cảnh giác vì đơn thương độc mã... Cứ gặp em là tôi lại trở thành người kỳ lạ, toàn nói những lời mà trước giờ mình chưa bao giờ nghĩ đến.
- Chúng ta là hai hay một đối một?
- Em đang đặt ranh giới với tôi sao?
- Lẽ ra anh nên gọi sớm hơn...
Bác sĩ tâm lý của chú Gu nói chú là một người quá cảnh giác vì lúc nào chú cũng một mình. Chú Gu chê bác sĩ của chú quá kém, chú chẳng thể kiên nhẫn nói chuyện nổi 10 phút với một người vô vị như vậy. Lúc cô Út hỏi chú về hai và một, ý của cô Út khi hỏi chú rằng cô là số đông hay số ít của chú, chú không trả lời mà hỏi ngược lại cô về ranh giới, vì thực ra cô chính là số đông duy nhất của chú. Người mà chú có thể luyên thuyên muôn vàn câu chuyện không dừng. Người khác hay nói rằng cô Út và chú Gu là những người chẳng thích nói chuyện, thế nhưng họ không biết rằng khi hai người này nói chuyện với nhau thì câu chuyện sẽ mãi chẳng bao giờ kết thúc, họ nói những thứ mà người bình thường chẳng thể hiểu nổi, có đôi khi nó sâu sa và đầy kỳ lạ...
Chú Gu đôi khi sẽ trở về cảnh giác ngay cả khi ở bên cạnh cô Út, xong chỉ cô Út mới có thể dỡ được từng lớp kính đầy sắc nhọn xung quanh chú, để nhìn thấy sự trong suốt và sần sùi trong tâm hồn chú. Cô Út nói rằng chỉ cần mỗi ngày gom góp được năm phút hạnh phúc, thế cũng là đáng để sống rồi. Vì thế chú Gu nghe theo mà mỉm cười.
"Người này sẽ không để mặc mình tự hủy hoại bản thân. Anh ấy sẽ giữ mình lại" - đó là cách cô Út nói về chú Gu.
Hai người họ ở bên nhau như một lẽ dĩ nhiên là vậy. Như cách cô Út nhẹ bước đến nằm cạnh chú Gu, như cách chú Gu lặng ngắm gương mặt của cô Út và hỏi khẽ:
- Tôi cũng là một tên khốn à?
- Giờ thì hết rồi? Anh đã gọi cho em rồi mà.
- Vậy là tới hôm qua tôi vẫn là một thằng khốn?
...
Chú Gu lạ lắm, với người khác chú đích thực là một kẻ không ai dám động vào, thế nhưng đứng trước cô Út, chú lúc nào cũng kính sợ, chú sợ sự can đảm và mạnh mẽ của cô Út, chú sợ sự nhìn thấu tất cả những vẫn dũng cảm tiến lên của cô Út, thế nên người đầu tiên bước đến dang tay ra với chú là cô Út, chú đã chẳng cần giấu giếm cô bất cứ chuyện gì về mình.
- Em muốn làm thêm không?
- Làm gì cơ? Dọn dẹp à?
- Không. Nghe anh kể chuyện =)). Mười lần thôi được không? Thời lượng tư vấn cơ bản vốn là mười lần. Nếu hết mười lần rồi mà vẫn còn điều muốn nói thì thêm mười lần nữa. Em thích nghe anh nói mà đúng không ^^
...
- Hết mười lần mà vẫn còn lời muốn nói thì thêm mười lần nữa. Cứ kéo dài như vậy, khi không còn gì để nói thì chúng ta kết thúc. Đến lúc đó sẽ kết thúc nhé.
- Được thôi.
Nhưng câu chuyện của hai người có bao giờ là kết thúc đâu, kể từ chuyện của chính mình đến câu chuyện của người khác, kể từ thời tiết mặt trăng tuyết rơi đến núi đồi và con người.
- Trong những người kéo đến tìm anh lúc tỉnh, có em không?... Em không còn sức lực vì sự tồn tại của mình chỉ là để chứng minh cho sự thảm hại của kẻ khác.
- Trong số những kẻ thảm hại mà em muốn chứng minh đó, có tôi không?
- Anh là thánh địa trong lòng em, bởi vì em đã quyết tâm sẽ không ghét anh. Sau khi anh đi, mẹ mất, bố tái hôn, em cảm giác bản thân không ngừng bị bỏ rơi. Trong tất cả những quan hệ em đều không phải người rời đi trước, mỗi lần đều là người ta bỏ lại mà đi. Em đã nghĩ rằng bản thân mình là người có vấn đề sao, nhưng tìm lý do ở chính mình quá khó nên em đều coi họ là những kẻ khốn, nhưng anh là người mà em đã hạ quyết tâm ngay từ đầu rồi mới đến gần, em quyết định rằng sẽ không thu thập thêm tên khốn nào nữa. Nếu như anh tuyệt vời đến mức em không thể giữ được thì em sẽ vui vẻ mà buông tay để anh rời đi. Cho dù cuộc đời anh có rơi xuống đáy vực, em cũng không vì thế mà xấu hổ. Em sẽ cổ vũ anh như người này cổ vũ người kia. Nếu như trong lòng có chút ghét anh, em sẽ mau chóng cầu nguyện, cầu cho anh không bao giờ bị cảm, cầu cho anh không bao giờ phải chịu đựng dư vị của cơn say...
- Bây giờ cẩn thận nhớ lại mới thấy, anh chưa từng bị cảm lần nào cả ^^.
Hai con người này còn kỳ lạ đến nỗi, chỉ có họ mới có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ nhất của đối phương. Bình thường lúc nào mắt chú Gu cũng sắc như dao, nếu không thì toàn thân đều là cảm giác nguy hiểm chớ động vào, nhưng khi ở bên cạnh cô Út, chú cười như một kẻ ngốc và luyên thuyên về sự chán đời của chú. Bình thường cô Út lúc nào cũng im lặng, chỉ lên tiếng rất ít lần, nhưng mỗi lần mở miệng lại làm người nghe cảm thấy kỳ quái, nhưng khi ở bên cạnh chú Gu, chuyện gì cô cũng dám nói, lại cười rạng rỡ như nhặt được tiền vậy.
Cuối cùng, cô Út đã trở thành con người đáng yêu nhất, cả trái tim ngập tràn tình yêu. Còn chú Gu, chú chọn nhặt lên đồng tiền 500 won với cánh chim tự do và đặt xuống lề đường chai rượu mà chú vừa mua.
Giải phóng đôi khi chỉ là tìm được vấn đề của chính mình mà thôi.
"Trong nhật ký tự do của em có đoạn như thế này: Cuộc đời của Yeom Mi Jeong được chia thành trước khi gặp anh Gu và sau khi gặp anh Gu"
"Anh cũng vậy".