Posts

Showing posts from March, 2025

Một câu chuyện tình

Image
1.  Giới thiệu sơ sơ nhân vật chính: Đàng gái: Minh (1989), EQ cao. Đàng trai: Hà (1995), IQ cao. Thời gian ở bên nhau: 2019 – nay. >>> Thật ra hai người họ đều có rất nhiều những thông tin cá nhân khác và rất rất thành công trong lĩnh vực của cá nhân của họ, nhưng mà để câu chuyện không bị những yếu tố khác chi phối thì mình chỉ note mấy ý cơ bản như trên. 2. Những điểm mà mình thích ở hai người: Maybe những điểm mình ấn tượng dưới đây thì có rất nhiều couple đều làm được, nhưng với hai người họ thì mình càng cảm thấy phải “ồ” vì họ trưởng thành trong hoàn cảnh “không bình thường” và bản thân họ có rất nhiều lựa chọn khác trước khi lựa chọn đối phương, nhưng cuối cùng cả hai đã chọn nhau, nên mình thấy đặc biệt: 2.1. Hồi yêu nhau hai người này không hề rầm rộ, mãi cho đến lúc ông Hà cầu hôn thì mới “một lần làm hết” khiến mng đều ố dề. Ổng setup buổi cầu hôn hôm đó hoành tráng v~~~, nhưng quan trọng nhất vẫn là ổng plan từ đầu đến cuối, tự đi học đánh đàn ghita...

Điều mình yêu thích là gì?

Image
  Gần đây mình xem một bộ phim kể về bốn đứa trẻ: Tạ Vọng Hoà, Hạ Phượng Hoa, Tinh Trì và Hải Khoát. Bốn đứa ở chung một khu nhà (dạng nhà chung sân và các nhà sát vách/đối diện nhau) và cùng nhau lớn lên: 1. Tạ Vọng Hoà là một đứa trẻ nóng tính, trượng nghĩa, háo thắng và tham vọng cao, thế nên ngay từ khi còn học cấp ba đã muốn đi “khởi nghiệp” mà không muốn thi đại học, sau này gặp biến cố làm cậu ta “sáng mắt” ra và quyết tâm thi đại học ở Bắc Kinh và cậu nhóc làm được thật: đỗ trường tốt nhất, vào công ty thì làm lãnh đạo này kia, tiền kiếm cũng nhiều nhất. Tạ Vọng Hoà là điển hình của kiểu người biết mình, biết ta nhưng lại chỉ tin chính mình, kiểu người này cần một người ghìm cương lại nếu không sẽ lạc lối không biết đường về và vừa hay Tạ Vọng Hoà có Hạ Phượng Hoa – người sẵn sàng tát cho Tạ Vọng Hoà tỉnh ra và nhìn rõ con đường nào là đúng đắn. 2. Hạ Phượng Hoa chính là cái cương cho con ngựa trong người Tạ Vọng Hoà. Hạ Phượng Hoa lớn lên trong một gia đình bố mẹ yêu thư...

Chấp nhận mà không có câu hỏi gì thêm

Image
1. Hôm qua lướt weibo mình có đọc được một câu thế này: “Hôm qua bác sĩ tâm lý của tôi nói với tôi rằng, chúng ta cần cho phép bản thân cảm nhận tất cả các loại cảm xúc, nhưng quan trọng là đừng để bị mắc kẹt bởi cảm xúc đó. Cảm nhận được rồi, thuận theo tự nhiên, để nó cứ thế qua đi.” Mình đang học cách chấp nhận con người thật nhất của mình, mọi cảm xúc, từ tiêu cực đến tích cực, lúc mình ngẫm nghĩ mình sẽ vẫn ngẫm nghĩ, lúc mình dừng lại mình vẫn dừng lại và lười biếng, lúc mình muốn try hard mình sẽ try hard thêm dù chỉ một phút của lúc đó, lúc mình muốn chìm xuống mình sẽ mặc kệ bản thân gào thét rằng mình thật ngu ngốc. Nhưng từ ngày đó đến giờ, có hai chữ mình đã biết là nó sẽ xảy ra và đã biết rằng không tránh được, nhưng mình vẫn chấp nhận sự hiện diện của nó trong tâm trí của mình: hối hận. Thật lòng thì mình không hối hận vì đã rời đi bởi vì đó là lựa chọn của mình – lựa chọn mà mình đã suy nghĩ và quyết định cuối cùng khi giọt nước ấy rơi xuống, khi mình đã dành thời ...